Chỉ vì thầy bói mù họ Lưu nói:
“Con bé này mệnh cứng, khắc em trai.
Tai là ‘nhi’, tay là ‘tử’.
Chặt tai trái, cắt ngón tay phải thì mới có thể cầu được con trai.”
Bố mẹ tôi vì muốn sinh con trai, mặc kệ tôi gào khóc van xin như xé ruột xé gan, vẫn nhẫn tâm cắt tai trái và chặt tay phải của tôi.
Mười tháng sau, mẹ thực sự sinh được em trai.
Lời thầy bói ứng nghiệm.
Từ đó, mỗi ngày tôi sống trong sự dày vò như dưới địa ngục trần gian.
Năm tôi mười ba tuổi, bố sau khi uống rượu say định xâm hại tôi.
Tôi đánh ông bị thương rồi bỏ chạy, gặp được một người lang thang cũng bị tật như tôi.
Chúng tôi cùng nhau sống nương tựa qua ngày.
Năm chồng tôi chín tuổi, bị mẹ kế cắm một cây kim vào đầu.
Từ đó, chiều cao của anh dừng lại ở một mét bốn.
Dù rất thấp bé, nhưng anh vô cùng nỗ lực.
Chúng tôi, hai kẻ tật nguyền, bắt đầu từ việc bán hàng rong, tích góp từng đồng mở được một quán ăn sáng nhỏ.
Khi cuộc sống dần khấm khá, trong tay có chút tiền tiết kiệm, đang chuẩn bị sinh con, thì mẹ và em trai tìm đến.
Sau nhiều lần đòi tiền không được, lần đầu tiên tôi từ chối, em trai liền đá tôi bay ra xa.
Chồng lao ra cứu tôi, bị em trai ném thẳng vào chảo dầu đang chiên bánh, bị t/r/u/y/s/á/t tại chỗ.
Trong cơn đau đớn tột cùng, tôi lao vào đ.á.n.h. .n.h.a.u với em trai, bị mẹ dùng dao chém hơn chục nhát.
Em trai thì đá vỡ nhãn cầu tôi, lại còn chặt luôn tai phải và tay trái.
“Mày là đồ khắc em, mệnh cứng, thứ vô dụng chỉ biết rước x.u.i. .x.ẻ.o.
Mày còn dám đánh em mày? Tao phải băm mày ra cho chó ăn!”
Giữa tiếng mắng chửi lạnh lẽo của mẹ và sự tàn bạo điên loạn của em trai, tôi đau đớn c/h/ế/t đi.
Lần nữa mở mắt, tôi đã quay về đúng ngày bố mẹ vì muốn sinh con trai mà muốn chặt tai, cắt tay tôi!