14
Thẩm Dịch Thư cố nén cơn giận, phất tay bảo mấy người kia:
“Giải tán đi! Mau về hết cho chị!”
Đợi trong lớp chỉ còn lại ba chúng tôi, Hạ Niên lập tức tuôn ra bao nhiêu oán giận tích tụ mấy ngày nay.
“Tôi nói sao cô cứ nhằm vào tôi, hoá ra là muốn độc chiếm em gái một mình, hứ, cô mơ đi!”
“Ngày nào cũng giả bộ, giờ tôi phải vạch trần bộ mặt thật của cô trước mặt em gái!”
“Còn cả thằng Thẩm Dịch Phong kia cũng đáng ghét! Đừng tưởng tôi không biết nó lén lút bày trò!”
“Hứ, các người một đám, ngại quá nhé, em gái vẫn thích tôi nhất!”
Tôi nhẹ ho, cắt ngang màn khoác lác của anh, nhanh chân chạy lại nắm tay Thẩm Dịch Thư.
“Anh đừng bắt nạt chị nữa! Nếu còn thế, em sẽ khai hết mấy chuyện xấu hổ của anh từ bé đến giờ!”
Nụ cười trên mặt Hạ Niên lập tức cứng đờ.
Khoé môi Thẩm Dịch Thư thì sắp nứt ra vì cười.
Chị khoác tay tôi, mắt long lanh lấp lánh.
“Em gái, chúng mình là cặp chị em tuyệt nhất thế giới đúng không?”
Tôi gật đầu lia lịa.
“Còn tuyệt hơn cả Thẩm Dịch Phong?”
Tôi lại gật mạnh.
“Thế… hơn cả Hạ Niên luôn à?”
Tôi tiếp tục gật gù.
Thẩm Dịch Thư hài lòng, nụ cười nở đến tận mang tai.
Hạ Niên uất nghẹn, định phản đối thì Thẩm Dịch Thư đã mỉm cười lạnh lẽo.
“Giờ đang vui mà, anh dám nói thêm câu nào, đừng trách tôi tát anh.”
Hạ Niên: …Cô giỏi lắm, cô ghê gớm lắm!
Từ hôm mọi chuyện phơi bày, cứ chỗ nào có hai người họ là chỗ đó ầm ĩ như cái chợ.
Tôi chỉ biết thở dài, cam chịu.
Đánh là thương, mắng là yêu. Thế chẳng phải cũng gọi là hoà thuận đấy sao?
16
Anh tôi thi xong đại học, đứng thủ khoa tỉnh.
Tôi nhìn anh với chị, cười nói.
“Mình về thăm ba mẹ đi, báo cho họ tin vui này.”
Thẩm Dịch Thư lại cụp mắt, hiếm hoi không lên tiếng.
Bốn chúng tôi cùng nhau về quê.
Lúc leo lên núi, Thẩm Dịch Thư lặng thinh suốt.
Chỉ đến khi đặt hoa xong, chị mới khẽ kéo tay tôi.
“Dẫn chị đi dạo nhé? Chị muốn xem nơi em từng sống.”
Tôi còn chưa trả lời, Hạ Niên đã kéo Thẩm Dịch Phong đi chỗ khác.
Trước khi đi, tôi đọc được nét lo lắng trong mắt anh.
Tôi dẫn chị đi dọc đường núi, đến khi không còn nhìn thấy mộ ba mẹ.
Tôi đưa chị ngang qua mảnh ruộng ba mẹ từng trồng, dẫn tới căn cứ bí mật thời thơ ấu của tôi với anh, chỉ cho chị xem đám heo bò dê anh nuôi mấy năm nay.
Chúng có tên hết cả.
Trong một tiệm tạp hoá nhỏ, tôi mua kẹo dâu mềm mà hồi bé mỗi khi tôi buồn, anh hay dùng để dỗ.
Tôi mở gói, đưa cho chị.
“Nè, ăn đi!”
Thẩm Dịch Thư do dự thật lâu, cuối cùng cũng nói ra điều chôn giấu bấy lâu.
“Em… không trách chị sao? Chị đã sống thay em mười sáu năm ở nhà họ Thẩm, cướp mất cuộc đời đáng lẽ thuộc về em…”
Tôi nghĩ một lát, rồi nghiêm túc trả lời.
“Không đâu! Vì em cũng cướp mất anh của chị rồi mà. Anh là một người anh tuyệt lắm, cho em thật nhiều yêu thương.”
Tôi giơ tay đếm.
“Hồi còn nhỏ, ba mẹ mất sớm, anh một mình nuôi em. Anh cùng em xây nhà cho ốc sên, làm xích đu cho thỏ con… Rõ ràng anh ngã đau lắm trong hố bùn, mà thấy em cười anh vẫn giả bộ lấy bùn bôi lên mặt chọc em vui…”
“Anh tốt lắm! Là anh trai tuyệt nhất thế giới, ngay cả đại ca của chị cũng không sánh được đâu nhé!”
Thẩm Dịch Thư cười rạng rỡ từ tận đáy lòng.
“Xem ra, hắn cũng có ích phết.”
Kẹo dâu tan ra trong miệng, vẫn là hương vị ngày xưa.
Cuối cùng chị vẫn nói xin lỗi.
Tôi nắm tay chị.
“Về nhà thôi!”
Hoàng hôn buông xuống, bóng hai chị em đổ dài trên con đường mòn.
Sau lưng là hai bóng người lén lút rình mò.
Hạ Niên vừa khóc vừa sụt sịt, nước mắt nước mũi tèm lem hết lên áo người bên cạnh.
“Hu hu hu, anh nghe chưa? Em gái bảo anh là người anh tuyệt nhất thế giới đó! Hu hu hu nước mắt nước mũi tèm nhem rồi!”
Thẩm Dịch Phong nghe mà lòng chua xót, khẽ thở dài.
“Nghe rồi, thôi anh im đi được không…”
16
Thời gian cứ thế trôi qua nhẹ nhàng.
Cuộc sống lớp 12 vất vả nhưng cũng đầy niềm vui.
Nhờ anh và chị kèm cặp, thành tích của tôi tiến bộ vượt bậc, luôn ổn định trong top 5 của khối.
Hôm tôi với chị điền nguyện vọng đại học, nhà tôi lại nổ ra thêm một trận cãi nhau mới.
“Đã bảo chọn Thanh Hoa, học cùng trường với anh thì nhục lắm à?!”
“Không đi đấy! Sao, anh quản được chắc! Tôi nhất định phải vào Bắc Đại! Tức chết anh cho bõ ghét! Không chỉ tôi đi Bắc Đại đâu nhé, tôi còn dắt cả em gái theo, làm gì được nào?!”
… Hai người họ lại tiếp tục đánh nhau chí chóe.
Ba mẹ chỉ đứng bên cạnh cười khoái chí xem náo nhiệt.
Thẩm Dịch Phong đỡ trán, bất lực hỏi:
“Thế này… thật sự ổn sao?”
Tôi cười tươi.
“Rất ổn mà!”
Bởi vì tôi có một gia đình hạnh phúc, nơi tất cả mọi người đều yêu thương tôi.
Hà Tuệ — chính là cô bé hạnh phúc nhất thế gian!
Tiền truyện: Cuộc chiến đòi em gái của Thẩm Dịch Thư
Năm lên bốn, Thẩm Dịch Thư tin chắc một điều — anh cô chắc chắn là con gái.
Cho đến khi hai người cùng đi Disney, anh kiên quyết không chịu vào nhà vệ sinh với cô.
Hôm đó, bầu trời như sụp đổ với cô.
Ba mẹ vì dỗ cô mà lừa rằng: anh là siêu nhân, có thể biến thành con gái bất cứ lúc nào.
Nhưng từ lúc anh học lớp 1 đã bắt đầu nhảy lớp, không chịu mặc mấy chiếc váy xinh cô phối sẵn nữa, cứ khoác lên người mấy bộ đồ đen thùi lùi xấu xí. Cô thấy anh chẳng còn xứng làm con gái.
Vậy nên, sinh nhật năm lên năm, cô đã thành tâm ước nguyện, gào thật to sợ anh không nghe được.
“Hi! Vọng! Siêu! Nhân! Anh! Ơi! Sinh! Cho! Em! Một! Đứa! Em! Gái!”
Bạn thân trong mẫu giáo của cô có một đứa em gái song sinh.
Họ hay mặc đồ đôi dễ thương, chơi trò đoán xem ai là ai.
Ước gì cô cũng có một em gái, để tha hồ phối váy xinh cho nó, cùng nắm tay đi toilet.
Nhưng anh không sinh ra được, cô đã khóc suốt một ngày một đêm cũng không khóc ra nổi.
Từ đó, trong lòng cô, anh trở thành thứ vô dụng thứ hai thế giới.
Bạn hỏi thứ vô dụng thứ nhất là ai à?
Chính là Hứa Trì.
Hậu ký: Cuộc chiến bảo vệ địa vị gia đình của Thẩm Dịch Phong
Thẩm Dịch Phong phát hiện địa vị của mình càng lúc càng giảm.
Trước có em gái ruột cưng nhất lại là Hạ Tuệ.
Sau có em gái ruột thân nhất lại chính là Thẩm Dịch Thư.
Anh đã trở thành người tàng hình trong nhà này.
Anh bắt đầu đủ trò lấy lòng, ví dụ mua đủ loại váy áo xinh xắn, trang sức lấp lánh cho em gái.
Rõ ràng em đã hứa sẽ mặc.
Vậy mà hôm sau lại xị mặt, ngại ngùng nói:
“Xin lỗi anh cả nha, chị vừa mới làm cho em một chiếc váy mới, không mặc thì chị buồn lắm…”
“…Thế còn mấy món trang sức anh tặng thì sao?”
Em gái xoa xoa cổ, ánh mắt lấp lánh.
“Chị còn làm cho em một sợi dây chuyền ngọc trai, đẹp lắm luôn…”
Thẩm Dịch Phong: …
Anh nở nụ cười, nhưng anh sẽ trở lại.
Không lấy được lòng em gái, chẳng lẽ không xử được thằng Hạ Niên kia?
Anh bắt đầu canh sẵn ở cửa, tính “chặn đường”.
Em gái hơi lưỡng lự nhìn anh.
“Nhưng em với anh đang chuẩn bị đi trại trẻ mồ côi chơi cùng mấy bé, anh cả có biết nhảy ô, chơi rút cà rốt hay đếm 1-2-3 không đấy…”
Thẩm Dịch Phong: xong đời.
Sau này, ba đứa em tính đi du lịch.
Anh thề, lần này nhất định phải chen vào!
Ba bảo:
“Dịch Phong, ba với mẹ quyết định nhân kỷ niệm 30 năm cưới sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, công ty giao cho con đấy.”
Thẩm Dịch Phong: … Đáng ghét! Cả thế giới này đều ngăn anh trở thành người có địa vị nhất nhà!
Hết