10
Những ngày sau đó, buổi tối tôi ở nhà Linh Nhược, sáng lại cùng Lăng Tiêu đi làm.
Lúc nào cũng náo nhiệt, thành ra quãng thời gian đau khổ hậu chia tay cũng trôi qua rất nhanh.
Lăng Tiêu dần giống như một gã dã nhân đang được khai hóa.
Không chỉ biết quan tâm người khác, thậm chí còn bắt đầu học nấu ăn.
Khiến bà Vương hoảng loạn, lo mình sắp mất việc đến nơi.
Một “nạn nhân” khác chính là bác sĩ Vương ngồi đối diện bàn làm việc với Lăng Tiêu.
Bởi vì Lăng Tiêu đột nhiên không thích tăng ca nữa.
Bác sĩ Vương phải gồng mình gánh hết, nhìn thấy chân tóc mình lùi cao rõ rệt từng ngày.
Linh Nhược tặc lưỡi khen ngợi:
“Người tính khí bất thường nhất nhà tớ, dạo này càng lúc càng giống người bình thường rồi.”
Nhưng tôi lại cảm thấy, anh vẫn có chỗ không bình thường.
Ví như, buổi tối trước khi đi ngủ, anh quan tâm hỏi tôi như đang hỏi bệnh nhân của mình:
“Mấy hôm nay cảm giác thế nào? Ngủ đã quen chưa?”
Tôi gật đầu:
“Quen rồi.”
Anh liền quay mặt đi, rồi đăng ngay một dòng trạng thái.
【Cô ấy cuối cùng cũng quen ngủ trên giường của tôi rồi.🥰】
Kèm theo hình là chiếc áo của tôi treo bên đầu giường anh.
Phần bình luận chắc bị mắng chửi thậm tệ lắm.
Đợi tôi nhìn thấy thì đã thành một hàng thẳng tắp:
【Bình luận đã bị xóa】
【Bình luận đã bị xóa】
【Bình luận đã bị xóa】
Tôi trợn tròn mắt:
“Bác sĩ Lăng, cái này cũng là để thể hiện anh hiếu khách sao?”
Lăng Tiêu bình tĩnh ngồi bóc bưởi cho tôi:
“Không, cái này là để phát ‘cẩu lương’*.”
(*cẩu lương: phát thức ăn cho chó, tức khoe ân ái cho dân FA ghen tị.)
Người bị “phát cẩu lương” nặng nhất chính là Dư Lộc.
Có lẽ bị đả kích đến mức cả đêm không ngủ được.
Trời vừa hửng sáng, cô ta đã thập thò trước cửa nhà Lăng Tiêu, muốn tận mắt xem thử — “cô ấy” được anh đăng lên vòng bạn bè rốt cuộc là ai.
Xui cho cô ta, hôm đó Linh Nhược — vốn nổi tiếng ngủ muộn dậy muộn — lại phá lệ dậy sớm.
Bốn mắt nhìn nhau, Linh Nhược nở nụ cười ghê rợn.
“Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào!”
Cô đã sớm muốn ra tay lắm rồi.
Chỉ là khổ nỗi sống giữa xã hội văn minh, không tiện giữa ban ngày ban mặt mà đánh người.
Giờ thì tốt, khỏi cần tìm cớ.
Linh Nhược từ từ xắn tay áo.
Hít một hơi sâu, gào lên:
“Bắt trộm!”
Rồi lao lên, đấm đá tơi bời.
Bà Vương nghe tiếng la, dụi mắt ngái ngủ bò dậy, xách cây chổi nhập hội.
Tiếng khóc của Dư Lộc càng lúc càng thảm.
Mãi đến khi bà Vương hơi lấy lại lý trí, khẽ nói:
“Có phải hơi nặng tay quá không?”
Linh Nhược lạnh lùng:
“Không đánh đau thì kẻ trộm mới nhớ chắc à? Mà bà Vương, nấu ăn bà còn dở, đánh người cũng nhẹ hều.”
Bà Vương nghe vậy, lập tức nhớ tới cảnh sắp thất nghiệp.
Để chứng minh mình vẫn có ích, bà hít sâu, xắn tay áo lên, nghiến răng đánh đến mặt méo mồm.
Bảo vệ chạy tới, vất vả lắm mới kéo nổi bà Vương ra.
Dư Lộc toàn thân bầm tím, mặt sưng như đầu heo, khóc không còn ra hơi.
11
Sáng hôm sau, tôi đi làm đúng lúc tiếp nhận bệnh nhân vừa xử lý xong ngoại thương — chính là Dư Lộc.
Cô ta mới ổn định tâm lý một chút.
Thấy chiếc vòng tay trên cổ tay tôi, chính là thứ xuất hiện trong tấm ảnh mà Lăng Tiêu đăng lên vòng bạn bè.
Ánh mắt cô ta lập tức vặn vẹo, giọng the thé:
“Thì ra là cô! Thì ra là cô!
Cô tiếp cận anh ấy để trả thù tôi đúng không?”
Tôi giữ chặt cô ta:
“Đừng cử động lung tung khi kiểm tra. Máy này đắt lắm, cô đền không nổi đâu.”
Không cẩn thận, tay tôi ấn trúng vết thương của cô ta.
Dư Lộc đau đến nỗi kêu cha gọi mẹ.
Đợi qua cơn, quả nhiên ngoan ngoãn hẳn.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt cô ta lại trở nên sắc lạnh.
“Tối hôm đó, câu trả lời của Lục Diêu chắc khiến cô đau chết đi được nhỉ?
Cô nên hiểu rõ, cô và tôi vốn không cùng đẳng cấp.
Tôi là người anh ấy theo đuổi suốt năm năm mà không được. Còn cô là tự dâng đến cửa.
Vị trí của chúng ta trong lòng anh ấy, khác nhau một trời một vực.
Tình đầu luôn khiến người ta rung động nhất. Dù cô có kết hôn với anh ấy, tôi cũng sẽ in sâu trong tim anh ấy cả đời.”
Cô ta rất thông minh.
Từng chữ từng câu, toàn nhằm đúng chỗ đau.
Nhưng giờ, tôi chẳng còn bận tâm nữa.
Thấy tôi vẫn mặt không đổi sắc tiếp tục kiểm tra, cô ta hạ giọng, gằn thêm:
“Hơn nữa, cô biết không? Đêm đó cô bỏ đi, anh ấy đã đưa tôi về nhà, ngủ lại chỗ tôi.
Khi cô trằn trọc suốt đêm, thì anh ấy ngủ ngon lành ngay cạnh tôi đấy.
Đây, chính là người đàn ông cô đã yêu ba năm đấy.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy tôi gây cho cô không ít đau đớn, nhưng cô nên cảm ơn tôi, nhờ tôi mà cô mới thấy rõ con người anh ấy, phải không?”
Tôi nhíu mày, mặt trở nên nghiêm trọng.
Dư Lộc cười đắc thắng:
“Vừa nãy còn bình thản lắm mà, sao, không giả vờ nổi nữa hả?”
Tôi lắc đầu, trầm ngâm một lát, rồi in ra một tờ giấy đưa cho cô ta.
“Siêu âm cho thấy tuyến vú phải của cô có khối chiếm chỗ. Không loại trừ khả năng ung thư vú. Khuyên nên làm sinh thiết để xác định.”
Nụ cười của Dư Lộc đông cứng lại.
“Cô… cô nói gì? Cô dọa tôi à?”
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không rảnh vậy.”
Tôi đứng dậy, thu dọn thiết bị, khử trùng, rồi vứt rác.
Vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí còn không quên đưa giỏ trái cây cho cô ta.
“Đây là do người đã ‘vô tình gây thương tích’ cho cô gửi tới, nhớ cầm về.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy cô chịu chút đau, nhưng nhờ vậy mới phát hiện bệnh, chẳng phải cô nên cảm ơn cô ấy sao?”
Ánh mắt Dư Lộc trống rỗng, tay buông lỏng.
Giỏ trái cây rơi xuống đất, lăn lóc tứ tung.
12
Ngày Lục Diêu tới bệnh viện tìm tôi, là một ngày nắng hiếm hoi sau chuỗi ngày âm u.
Giờ nghỉ trưa, hiếm khi yên tĩnh được một lát.
Lăng Tiêu thấy chỉ có tôi ở đó, liền nói ngực anh hơi tức, tim đập loạn, nài nỉ tôi kiểm tra cho anh.
Không thèm quan tâm tôi có đồng ý hay không, anh tự đóng cửa, cởi áo blouse trắng ra, rồi leo lên giường nằm.
Từng nút áo sơ mi trên người anh được tháo ra, lộ dần từng mảng da.
Bình thường mặc đồ vào thấy anh gầy, ai ngờ mở nút mới lộ ra cơ ngực rắn chắc dưới lớp sơ mi trông cấm dục ấy.
Thấy tôi vẫn ngồi yên, anh thúc giục:
“Sao vậy, bác sĩ Sơ, bắt đầu đi chứ.”
Tôi nghiêm túc nói:
“Khám vùng ngực thôi, không cần cởi đến tận bụng thế đâu.”
Lăng Tiêu “ồ” một tiếng.
Chậm rãi cài lại mấy nút phía dưới.
Cất đi cơ bụng tám múi đẹp đẽ.
Tôi khử trùng máy, thoa gel lạnh lên.
Khi đầu máy siêu âm chạm vào ngực anh, cơ thể Lăng Tiêu khẽ run, hơi thở cũng không còn đều.
“Bác sĩ Lăng, đừng căng thẳng, thả lỏng nào.” Tôi mỉm cười trấn an.
Cầm thiết bị, từ tốn rà qua vùng ngực anh.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Lông mi Lăng Tiêu khẽ rung, trên mặt dần xuất hiện chút ửng hồng.
Đúng là vừa non lại vừa thích chơi.
Đúng lúc đó, bác sĩ Vương bên cạnh xông vào.
“Bác sĩ Sơ có ở đây không?”
Ánh mắt vừa lia qua đã thấy đồng nghiệp bàn đối diện — thiên tài lạnh lùng, cấm dục kia — giờ đang để ngực trần nằm bên cạnh tôi.
Bác sĩ Vương nhắm mắt lại, trông cực kỳ đau khổ.
Lăng Tiêu ngồi dậy, cài cúc ngay ngắn.
Gương mặt nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Tôi cố nín cười, hỏi:
“Có chuyện gì vậy bác sĩ Vương?”
Bác sĩ Vương nhắm mắt nói:
“Dưới lầu có một chiếc Bentley biển xanh, đầy hoa, hình như là tìm bác sĩ Sơ.”
Tôi hơi sững người.
Mở cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên là Lục Diêu.
Thời gian này, anh ta giống chó cùng rứt giậu, chạy khắp nơi tìm tôi.
Thậm chí còn đặt lịch khám chỉ để gặp.
Lần đó nghe xong anh ta khóc lóc thú tội, tôi chỉ lý trí khuyên anh đi sang khoa tâm thần kiểm tra não.
Rõ ràng, anh vẫn chưa chịu từ bỏ.
Giờ anh ta đứng dưới kia, phía sau là cả biển hoa.
Thấy tôi qua khung cửa, Lục Diêu bắt đầu vừa khóc vừa nói.
“Hôm đó anh uống say, tỉnh lại đã gây ra sai lầm lớn, anh hối hận từng giây.
Sau này nghĩ kỹ, đó chỉ là chấp niệm vì bao năm không có được cô ấy.
Đến khi thật sự chạm vào mới nhận ra… người anh yêu nhất từ lâu đã là em.
Sơ Đường, em có thể tha thứ cho anh không? Cho anh cơ hội theo đuổi em lại từ đầu, như xưa được không?”
Ánh mắt anh ta tha thiết nhìn tôi.
Trước đây tôi từng nghĩ, cậu thiếu niên năm đó bày biển hoa dưới lầu theo đuổi Dư Lộc, sẽ có dáng vẻ thế nào.
Chắc khi ấy, anh ta tươi sáng, tràn đầy xao xuyến của tuổi mới lớn.
Chứ không phải dáng vẻ đau khổ, giằng xé như bây giờ.
Con người, không thể vừa muốn cái này, lại tham lam giữ cả cái kia.
Tôi quay sang bác sĩ Vương:
“Đâu phải tìm tôi, rõ ràng quấy rối y tế. Mau gọi bảo vệ xử lý đi, đừng để anh ta giăng băng rôn chụp ảnh rồi tung lên mạng, hỏng hết danh tiếng thành phố văn minh.”
Bác sĩ Vương nghe xong tái mặt, cắm đầu chạy đi gọi bảo vệ.
Băng rôn tỏ tình của Lục Diêu còn chưa kịp mở ra.
Đã bị mấy bảo vệ cầm gậy sắt ấn chặt xuống đất.
Lục Diêu ngẩng đầu, muốn tìm tôi cầu cứu.
Nhưng vừa hay thấy Lăng Tiêu đang đứng cạnh tôi.
Mắt anh đỏ lên, giọng vừa giận vừa lộn xộn:
“Tên khốn này, tâm cơ sâu thật, ẩn nhẫn lâu như thế chỉ để cướp người của tao…
Lăng Tiêu! Xuống đây! Là đàn ông thì xuống đây!”
Anh ta vừa khóc vừa gào, càng giống kẻ quấy rối bệnh viện hơn.
Bác sĩ Vương gầm khẽ:
“Bịt miệng hắn lại! Đừng để hắn náo loạn thêm!”
Rất nhanh, Lục Diêu bị dán miệng, lôi thẳng sang phòng bảo vệ.
Tôi thở phào, đóng cửa sổ.
Quay lại liền thấy Lăng Tiêu lại đang mở nút áo.
Anh ngồi đó, mặt còn phơn phớt đỏ, mắt long lanh.
“Lúc nãy… chưa kiểm tra xong.”
Anh nắm tay tôi, đặt lên ngực mình.
“Bác sĩ Sơ, cô thử xem tim tôi còn loạn không…”
Ngoại truyện
[Chat giữa Lăng Tiêu x Lục Diêu]
Ngày 23 tháng 9, 2021
✅ Bạn đã thêm đối phương làm bạn bè.
Lăng Tiêu: 【?】
Lục Diêu: 【Xin lỗi đã làm phiền, tôi là Lục Diêu, bạn thân của Dư Lộc. Muốn hỏi cô ấy bên Đức dạo này ổn không?】
Lăng Tiêu: 【Dư Lộc là ai?】
Lục Diêu: 【… là cô gái từng đuổi theo anh sang Đức ấy.】
Lăng Tiêu: 【Nhiều quá, không nhớ nổi ai. Không có việc gì thì tôi xóa nhé, tạm biệt.】
Lục Diêu: 【…】
Lăng Tiêu: 【Đợi đã, avatar cậu là?】
Lục Diêu: 【À, tôi và bạn gái.】
20 phút sau (tức là sau khi Lăng Tiêu rình xem hết vòng bạn bè).
Lăng Tiêu: 【Cậu có bạn gái rồi còn quan tâm con gái nhà người ta?】
Lục Diêu: 【Đâu phải vậy. Hôm nay sinh nhật tôi, bạn gái chuẩn bị bất ngờ khiến tôi có sinh nhật hạnh phúc nhất đời. Tôi hạnh phúc quá, nghĩ lại hồi từng mê muội vì Dư Lộc, để cảm xúc bị dắt mũi, thấy đúng khổ.】
Lăng Tiêu: 【Rồi? Giờ cậu đang khoe ân ái chọc tôi à?】
Lục Diêu: 【Haha, chỉ là hơi xúc động. Ngày trước tôi trách cô ấy, giờ hết rồi, chỉ mong cô ấy hạnh phúc. Được yêu thương khiến người ta rộng lượng hơn. 🥰】
Lăng Tiêu: 【[Mặt đen]】
Lục Diêu: 【Nói xong thấy dễ chịu hẳn. Thôi xóa nhau nhé bro, cảm ơn đã lắng nghe.】
Lăng Tiêu: 【Khoan, giờ tôi không dễ chịu nữa.】
Lục Diêu: 【Hả?】
Lăng Tiêu: 【Tôi nói thật, trạng thái của cậu không ổn. Cậu vẫn quan tâm cô ta, chứng tỏ chưa quên được đâu.】
Lục Diêu: 【Không mà, tôi thấy mình quên rồi.】
Lăng Tiêu: 【Không, cậu chưa. Tin tôi đi, người ngoài cuộc sáng suốt hơn. Trong sâu thẳm, người cậu yêu nhất vẫn là Dư Lộc. À cô ấy là ai nhỉ?】
Lục Diêu: 【Gửi ảnh】 【Là cô này.】
Lăng Tiêu: 【Đẹp thật, rất đẹp. Một cô gái như vậy mà cậu bỏ, cậu cam lòng sao?】
Lục Diêu: 【… cô ấy tốt vậy sao theo đuổi anh mà anh không đồng ý?】
Lăng Tiêu: 【Tôi ấy hả, chủ yếu… cơ thể không tốt, sợ làm lỡ dở con gái nhà người ta, nên chẳng nhận ai cả.】
Lăng Tiêu: 【Đúng, nên tôi càng mong người khỏe mạnh như cậu dũng cảm giành lấy hạnh phúc. Cậu với Dư Lộc thành đôi, chính là tâm nguyện lớn nhất của tôi.】
Lục Diêu: 【Nhưng tôi yêu bạn gái mình mà…】
Lăng Tiêu: 【Không, cậu chỉ tạm bị cảm động, bị hạnh phúc che mắt. Huống hồ bạn gái cậu… ngoại hình bình thường, ai cũng biết nên chọn thế nào.】
Lục Diêu: 【Cậu gọi vậy á? Lần đầu cô ấy chủ động bắt chuyện, tim tôi còn đập trở lại mà.】
Lăng Tiêu: 【Thấy chưa, chính cô ấy phải chủ động, khác nào cô gái cậu tự tay theo đuổi? Mà cậu đã hút cô ấy bằng gì?】
Lục Diêu: 【Tôi cũng không rõ. Khi ấy tôi tâm trạng tệ, mặt lạnh với cả thế giới, chẳng ngờ chính cái lạnh đó lại hút cô ấy.】
Lăng Tiêu: 【Lạnh lùng, khó gần… hiểu rồi.】
Lục Diêu: 【Khoan, nói chuyện xong đầu óc tôi loạn quá.】
Lăng Tiêu: 【Loạn mới đúng. Loạn chứng tỏ trong lòng cậu còn khúc mắc. Bro cố lên, đừng quên ban đầu, đừng bỏ Dư Lộc dễ thế.】
Lục Diêu: 【Ơ?】
Lăng Tiêu: 【Đừng quên, hai người được tái hợp chính là điều tôi — một kẻ “lực bất tòng tâm” — mong nhất.】
Lục Diêu: 【… ừ thì.】
—HẾT—