16
Trong phòng, tôi giúp Kiều Hạ dọn dẹp đống hỗn độn.
Vỏ hộp đồ ăn, chai bia, cả chiếc điện thoại bị cô đập vỡ.
“Kiều Hạ, hay là mình bỏ trốn đi!”
Cô ngẩng đầu nhìn tôi.
“V mấy hôm nay, tớ đã bán hết số nhà mà cậu mua cho tớ, tính sơ sơ rồi — cộng thêm số tiền chúng ta còn lại, trừ đi tiền bồi thường hợp đồng quảng cáo và phim ảnh, vẫn dư ra hai mươi triệu. Đủ để mình đến một nơi mới sống thật thoải mái.”
Đây là cách tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
“Vậy còn Mặc Chi Châu? Tớ nhìn ra được, anh ấy thật lòng với cậu đấy.”
Nghe nhắc tới tên anh, tôi hơi sững lại.
Rồi mỉm cười:
“Thì sao chứ? Đối với tớ, Kiều Hạ mới là quan trọng nhất.”
Thế là, chúng tôi mất một tuần để giải quyết xong tất cả khoản bồi thường.
Sau đó lên máy bay đến một thành phố mới.
Còn chuyện trên mạng thì cứ để nó tự phát triển đi. Dù sao vài ngày nữa cũng sẽ có chuyện mới che lấp nó.
Ai bảo gặp khó khăn là phải đối mặt? Có lúc không đối mặt được thì… tạm trốn cũng là một lựa chọn.
Ngã ở đâu thì nằm nghỉ chỗ đó thêm chút.
Chỉ cần có thể khiến cậu vui — thì đó chính là cách tốt nhất.
17
Chúng tôi thuê được nhà ở thành phố mới, nhưng Kiều Hạ vẫn có vẻ buồn bực.
Chuyện về người cha kia, vẫn là cái gai trong lòng cô.
Tôi hỏi bà chủ nhà — ở đây có chỗ nào có thể khiến con gái cảm thấy vui không?
Bà chủ liếc mắt đầy ẩn ý, ghé sát tai tôi thì thầm một địa chỉ:
“Nhưng tuyệt đối đừng để chồng tôi biết là tôi chỉ nhé.”
Tôi gật đầu, nhưng vẫn thấy có gì đó sai sai:
“Thật sự… khiến con gái vui được à?”
Bà chủ giơ ngón cái:
“Yên tâm, đảm bảo vui.”
Tối hôm đó, tôi dẫn Kiều Hạ đeo khẩu trang đến nơi đó.
Khi quản lý dẫn ra một hàng hơn chục nam người mẫu để chúng tôi lựa chọn, tôi mới hiểu ánh mắt ám muội của bà chủ là gì.
Kiều Hạ mặt mày rạng rỡ:
“Được đó nha, lúc nào cậu khai sáng vậy? Cuối cùng cũng hiểu gu của tớ rồi.”
“Không phải… không phải ý tớ đâu, cậu hiểu nhầm rồi…”
Còn chưa nói hết, cô đã ngắt lời tôi.
Rõ ràng mọi nỗi buồn đều bị cô vứt ra sau lưng.
Cô chỉ vào năm anh chàng cơ bụng rõ nhất:
“Chọn họ đi!”
Bà chủ quả thật không lừa tôi.
Đúng là “bao vui vẻ”.
Một đám người mẫu nam vây quanh chúng tôi.
So với tôi còn đang ngại ngùng, thì Kiều Hạ chẳng khác nào cá gặp nước.
Một tay sờ ngực, một tay sờ cơ bụng của mấy anh người mẫu.
Đến tôi còn nuốt nước bọt không ngừng.
Sau đó cô còn đùa là mình biết coi bói, có thể xem vân ngực và vân bụng.
Các người mẫu cũng chẳng ngại, lập tức cởi áo cho cô xem kỹ.
Tôi thấy khóe miệng Kiều Hạ sắp rách tới gáy luôn rồi.
Đúng là, cơ bụng của đàn ông — chính là trạm tiếp năng lượng của phụ nữ.
Xem được một lúc, Kiều Hạ nói đi toilet.
Các người mẫu đồng loạt quay sang tôi.
“Chị ơi, sao chị không nói gì? Chị không thích bọn em sao?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, một người mẫu khác lại tiến sát hơn.
“Chị không muốn sờ thử cơ bụng của em à?”
Nói rồi, còn kéo tay tôi đặt lên bụng anh ta.
Tôi không kịp phản ứng, tay vừa được kéo lên thì bị một bàn tay lớn hơn giữ lại.
Ngẩng đầu nhìn lên — là Mặc Chi Châu.
18
Ánh đèn mờ ảo khiến tôi tưởng mình hoa mắt.
Cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc:
“Hai anh em tôi ngoài kia không ăn không ngủ để tìm chứng cứ, còn hai người thì vui vẻ quá nhỉ?”
Nói xong anh liếc cả phòng, ánh mắt lạnh như dao.
Mấy người mẫu vội vã bỏ chạy khỏi phòng.
Tôi lúc này mới kịp phản ứng, lắp bắp hỏi:
“Anh… anh sao lại ở đây?”
Mặc Chi Châu ngồi xuống cạnh tôi:
“Nếu tôi không đến, tay em đã đặt lên bụng người khác rồi.”
Nói rồi, anh đặt tay tôi lên cơ bụng mình.
“Thân hình tôi có kém họ không? Cơ bụng tôi có rõ bằng họ không?”
Anh vậy mà còn học theo mấy người mẫu, nhìn tôi với ánh mắt hơi ươn ướt.
Tôi thành thật lắc đầu.
Thực lòng mà nói, đúng là không bằng anh.
“Vậy sau này chỉ được sờ mình tôi, được không?”
Giọng anh quyến rũ, đầy dụ hoặc, khiến tôi bất giác gật đầu.
Ngay sau đó, anh bế tôi lên, bước ra ngoài.
Tôi vội hỏi:
“Kiều Hạ còn trong toilet, chưa ra mà…”
“Yên tâm, cô ấy không sao, chắc còn lâu mới ra.”
“Họ có chuyện của họ phải giải quyết. Chúng ta thì… giải quyết chuyện của mình.”
Tôi không biết mình bị đưa tới khách sạn thế nào.
Chỉ biết khi tôi có chút ý thức thì bên tai đã vang lên tiếng thì thầm khàn khàn của anh.
“A Nguyện, ngoan nào, mở mắt ra nhìn xem.”
“Em trong gương — thật xinh đẹp.”
19
Sáng hôm sau gặp lại, Kiều Hạ cũng đang… xoa lưng.
Mặc Bắc Trì thì trông như “nguyện chết vì tình”.
Có vẻ những chiêu trò chủ động của cô cũng chẳng còn hiệu nghiệm.
Sau này chúng tôi mới biết — mấy ngày qua, Mặc Bắc Trì và Mặc Chi Châu đã về quê tìm chứng cứ.
Không biết bằng cách nào, họ tìm được hàng xóm và giáo viên cũ của Kiều Hạ.
Ghi lại lời khai nói từng thấy Kiều Hạ bị bố bạo hành.
Còn cả việc bố cô ta không phải vì nuôi con mà nợ nần, mà là do cờ bạc.
Tất cả đều không liên quan đến Kiều Hạ.
Sau khi không moi được gì từ con gái, ông ta đã liều lĩnh đi trộm nhà dân, bị phát hiện còn đâm người ta trọng thương.
Dù nạn nhân được cứu kịp, nhưng cuộc đời của ông ta cũng xem như kết thúc.
Nghe nói Mặc Bắc Trì còn cho ông ta một trận ra trò.
Tất cả chuyện đó đều được xử lý xong xuôi, họ mới đến tìm chúng tôi.
Chỉ tiếc là, mấy ngày đó chúng tôi không lên mạng, không biết gì hết.
Sau khi về Hải Thành, toàn bộ tiền bồi thường của Kiều Hạ được trả lại.
Thậm chí nhờ tinh thần kiên cường và không chịu khuất phục, cô còn được công chúng yêu mến nhiều hơn, nhận được vô số lời mời công việc.
Cô cũng mua lại toàn bộ những căn nhà tôi từng bán đi, thậm chí còn mua thêm mấy căn nữa.
Tên vẫn là của tôi.
Phong cách hào sảng, ném xấp sổ đỏ ra như ném bài:
“Đừng có tiếc tiền giùm chị, tiền kiếm được là để cho em xài đấy.”
Tôi lập tức ôm chầm lấy cô:
“Cưng ơi, đại gia bạn thân của tớ, không có cậu, ai còn coi tớ như con nít nữa đây!”
20
Chuyện tình của hai cặp đôi chúng tôi dần dần được công chúng chấp nhận, nhận được ngày càng nhiều lời chúc phúc từ cư dân mạng và người hâm mộ.
Nhưng không ngờ hôm nay lại có người đứng ra phản đối.
Người đó chính là mẹ của Mặc Chi Châu và Mặc Bắc Trì.
Bà đặt hai tấm chi phiếu lên bàn trước mặt chúng tôi.
“Xuất thân của các cô, tôi không cần nói các cô cũng tự hiểu, hoàn toàn không đủ tư cách làm con dâu nhà họ Mặc.”
“Mỗi tấm chi phiếu ở đây là năm triệu, rời khỏi con trai tôi đi.”
Tôi còn chưa kịp nghĩ phải đáp lại thế nào.
Kiều Hạ đã cười nhạt một tiếng:
“Thím à, thì ra trong mắt thím, con trai thím chỉ đáng giá có chừng đó tiền thôi sao?”
Nói rồi, cô lấy từ túi ra một tấm chi phiếu:
“Đây là hai mươi triệu.”
“Gấp đôi bà đó. Mua hai con trai bà về làm rể bên nhà chúng tôi. Sau này nếu có con, một đứa họ Kiều, một đứa họ An. Nhất định không mang họ Mặc.”
Nói xong, cô không thèm để ý tới vẻ mặt tức tối của mẹ Mặc, kéo tay tôi rời khỏi.
Tôi hơi lo lắng hỏi:
“Như vậy… có quá đáng không?”
Kiều Hạ hừ lạnh:
“Quá đáng gì chứ? Một mình bà ta, chúng ta hai người. Dù có là ve sầu, hai con cũng đủ kêu bà ta điếc tai.”
Nghe thì có vẻ thô, nhưng lại rất hợp lý.
Tôi thấy đúng, nên cũng chẳng lo nữa.
21
Sau đó, Mặc Chi Châu và Mặc Bắc Trì cùng lúc cầu hôn tôi và Kiều Hạ.
Tôi hơi do dự, quay sang Kiều Hạ:
“Hay là… mình đồng ý nhé?”
“Có gì mà không đồng ý? Nhẫn kim cương to thế kia không lấy thì phí quá. Sau này có không cưới được thì bán đi, cũng đáng giá khối tiền rồi.”
Tôi gật đầu, cùng Kiều Hạ đồng ý.
Tối đó, nằm trong vòng tay Mặc Chi Châu, tôi không kìm được tò mò hỏi:
“Sao anh lại thích em vậy?”
Dù sao ngoài lần gặp đầu tiên trên du thuyền, tôi chẳng nhớ từng có tương tác gì với anh cả.
Mặc Chi Châu mỉm cười, hôn nhẹ lên trán tôi.
Hóa ra, anh đã chú ý đến tôi từ rất lâu.
Khi đó Kiều Hạ còn là diễn viên vô danh, có một cảnh quay yêu cầu nhiều nữ diễn viên cùng nhảy xuống hồ.
Các trợ lý khác đều đợi diễn viên lên bờ mới thong thả mang khăn tới.
Chỉ có tôi, đỏ hoe cả mắt đứng nhìn Kiều Hạ dưới nước, cứ như người nhảy xuống là tôi chứ không phải cô ấy.
Cô ấy còn chưa lên, tôi đã cầm sẵn khăn chờ sẵn ở đó.
“Lúc đó anh nghĩ — cô gái này thật biết quan tâm người khác. Nếu cô ấy là bạn gái mình, chắc cũng sẽ thương mình như thế. Dù sao anh từ nhỏ đã là kiểu bị bố mẹ bỏ rơi.”
Tôi nhìn anh đầy xót xa, cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh:
“Thương anh, từ giờ sẽ mãi thương anh.”
Mặc Chi Châu cười rạng rỡ hơn, cúi xuống hôn tôi thật sâu.
Tôi bị hôn đến đỏ mặt tía tai, thở không ra hơi.
Bàn tay anh ôm eo tôi, xoa nhẹ rồi từ từ di chuyển lên…
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông — là Kiều Hạ gọi.
Tôi bắt máy.
Giọng cô giận dữ truyền đến:
“A Nguyện, tớ không kết hôn nữa! Mặc Bắc Trì bắt nạt tớ, đối xử với tớ không tốt. Ra ngoài uống rượu với tớ đi!”
Trời rộng đất lớn, bạn thân là lớn nhất.
Tôi đành mặc kệ ánh mắt oán trách của Mặc Chi Châu mà gật đầu đồng ý.
Khi tôi đang cầm túi định ra ngoài, anh cũng đứng dậy mặc áo.
Tôi hỏi:
“Anh đi đâu?”
Mặc Chi Châu nghiến răng:
“Đi đánh em trai. Ai bảo nó phá chuyện tốt của anh.”
Mặc Bắc Trì vẫn chưa biết — sau khi vừa bị bạn gái đánh, sắp sửa lại bị anh trai đánh tiếp rồi.
[Hoàn]