15
Tôi luôn tự biết mình không phải là người thông minh.
Thậm chí, ở kiếp trước, tôi còn ngốc hơn nhiều.
Kiếp trước, vào đúng ngày cưới với Giang Kỳ, Thịnh Giao Giao đã đến tìm tôi.
Lại là màn “giả – thật thiên kim” quen thuộc, lại một trận náo loạn y như cũ.
Chỉ khác là, kiếp trước, kế hoạch của bọn họ chu toàn hơn, và kết cục của tôi cũng thảm hại hơn.
Giang Kỳ và Thịnh Giao Giao giấu vật dễ cháy trong váy cưới của tôi.
Ngọn lửa dữ bùng lên, liếm qua xà nhà, khói đặc cuộn trào, nghẹt thở đến mức tôi không thở nổi, mắt cũng mờ dần.
Trong tuyệt vọng, một bàn tay thon dài, rắn rỏi kéo lấy tôi.
Xuyên qua màn khói dày, tôi thấy rõ khuôn mặt anh, khản giọng gọi tên:
“Giang… Giang Triều.”
Giây phút cuối cùng, anh ôm chặt tôi, lấy thân mình che chắn tất cả.
Cơ thể anh bị lửa thiêu gần như thành than, nhưng trong mắt lại chứa tình cảm không gì giấu nổi.
Một giọt lệ rơi xuống, anh thều thào:
“Thịnh Phi Nhiên… anh yêu em.”
Tôi ôm anh thật chặt, khóc đến run rẩy.
Muốn khắc ghi người đàn ông dùng mạng sống bảo vệ tôi vào tận tim.
Tôi thầm thề:
Nếu còn kiếp sau…
Tôi nhất định, nhất định sẽ tìm anh thật sớm.
Khi mở mắt, tôi trở về năm 20 tuổi.
Nhìn trần nhà quen thuộc của Thịnh gia, tôi bật dậy.
Tất cả vẫn còn kịp, tất cả chưa xảy ra.
Tôi cố ý tiết lộ chuyện mình là giả thiên kim cho Thịnh Giao Giao, khiến cô ta mất bình tĩnh gây náo loạn tại tiệc sinh nhật.
Tôi rời khỏi Thịnh gia, đến quán net nằm trên con đường Giang Triều thường đi làm về, xin vào làm.
Ngày ngày, tôi chống cằm, nhìn xe cộ và người qua lại.
Anh đến chưa?
Sao còn chưa đến?
Sau khi tôi pha ba trăm phần mì, bán một trăm cây xúc xích, cuối cùng một chiếc xe dừng trước cửa quán net.
Người mà tôi mong mỏi bấy lâu, trong màn đêm như mực, che ô đen, cao ráo mà bước ra từ bóng tối.
Ánh đèn vàng vọt bên đường phủ xuống, làm gương mặt anh dần hiện rõ.
Tim tôi lại đập thình thịch.
Không gian giao thoa, ánh sao đổi dời.
Anh nói:
——“Thịnh Phi Nhiên, anh yêu em.”
——“Thịnh Phi Nhiên, đi với anh.”
Tôi ôm lấy ngực, kìm nén nhịp tim loạn nhịp, suýt bật khóc.
Trong Rolls-Royce, Giang Triều ôm tôi.
Tôi tựa vào ngực anh, lưng áp sát lồng ngực rắn chắc, cảm giác an toàn vô hạn.
Anh chỉ mỉm cười, không hỏi gì thêm.
Hai bàn tay đeo nhẫn cưới đan vào nhau, nắm chặt.
Không cần lời nói, anh đã hiểu tất cả.
Anh nói:
“Bé con, chúng ta về nhà thôi.”
Tôi vòng tay ôm cổ anh, hôn nhẹ một cái, cười khẽ:
“Ừ, chúng ta về nhà.”
Chiếc xe đen lăn bánh, để lại vết bánh xe hằn sâu trên nền tuyết trắng.
Đó là con đường về nhà.
May mà—
May mà lần này, em vẫn kịp yêu anh.
—— Toàn văn hoàn ——