Bóng Dáng Chú Chó Nhỏ Dưới Ánh Trăng - CT

Chương 6



22

Nhâm Tranh – kẻ từng quấn lấy Ôn Húc – sau lần bị cậu từ chối thẳng mặt, cũng thôi không làm loạn nữa.

Nhưng tôi không ngờ, lại có thêm một đàn em khác thầm mến Ôn Húc.

Hôm đó, lớp tôi học ở dãy xa.
Tan học, bình luận nhảy lên:

【Chị Trăng! Chồng chị sắp bị cướp rồi!】

Tôi lao vội đến.

Trên bãi cỏ trong trường, một cô gái  đang trang trí cảnh lãng mạn, đứng trước mặt Ôn Húc, rưng rưng kể về mối tình đơn phương từ cấp ba, còn vì cậu mà thi đậu vào trường này.

Đúng giờ tan học, đông người, vây lại cả một vòng xem náo nhiệt.

Cô ta biết sinh viên thích hóng chuyện, biết Ôn Húc lịch sự, không làm con gái xấu hổ trước đám đông.
Cô ta cố ý chọn chỗ này, giờ này, để ép cậu phải đồng ý.

“Anh Húc, cho em một cơ hội được không… Em thật sự rất thích anh.”

Sắc mặt Ôn Húc khó coi, từ chối thẳng:
“Anh không thích em.”

“Nhâm Tranh kể hết cho em rồi… Tại sao anh lại yêu chết cái cô gái xấu xa đó chứ?”
“Em không dịu dàng bằng cô ta sao? Không đối tốt với anh bằng cô ta sao? Tại sao anh không thử thích em?”

Cô ta khóc lóc, nắm tay cậu không buông.

Vài nam sinh xung quanh còn bất bình:
“Này bro, mỹ nhân thế này mà cậu nỡ từ chối à?”
“Đúng đó, ít nhất cứ tạm đồng ý đi, có mất gì đâu.”

Ôn Húc hất tay cô ta, rút khăn giấy lau.
“Bạn gái anh rất tốt, anh yêu cô ấy.”

“Đừng nghe tin đồn nữa. Nếu còn bịa đặt, anh sẽ kiện thẳng.”
“Xin nhường đường, anh phải đi đón bạn gái tan học.”

Cậu chen khỏi đám đông,
Nhìn thấy tôi đứng dưới tán cây gần đó, cười nhạt nhìn cậu:

“Anh Húc nổi tiếng quá nhỉ.”

Khóe môi tôi nhếch cười, đáy mắt lại lạnh lẽo.

Quả nhiên, phải nhốt cậu lại.
Nhốt ở nơi chỉ mình tôi thấy được,
Để cậu khỏi ra ngoài khiến người khác dòm ngó.

23

Sinh nhật của Ôn Húc, tối đó chúng tôi ăn tối lãng mạn dưới ánh nến tại nhà tôi.

Tôi tặng cậu một sợi dây chuyền đôi giống tôi, còn tự tay đeo lên cho cậu.

Cậu uống rượu rất kém, mới chuốc vài ly đã say khướt, mắt đỏ hoe, cảm động không ngừng nói yêu tôi.

Tôi lắc ly rượu vang, trong lòng không gợn sóng.
Đã quá quen với kiểu “nói lời yêu như không cần tiền” của cậu.

Chỉ là… tôi đang chờ đợi phần thú vị hơn.

“Ưm… vợ ơi, uống không nổi nữa rồi…”

Chưa dứt câu, cậu đã gục ngủ trên bàn.

Một giờ sáng.

Đèn sáng trưng trong phòng ngủ.
Ôn Húc bị tôi quấy rối tỉnh dậy, mở mắt mơ màng.

Cậu theo bản năng định nắm tay tôi đang nghịch trên cơ bụng mình…
Nhưng rồi phát hiện không thể cử động, toàn thân bị trói chặt bằng dây đỏ thô to.

Cậu ngơ ngác quay đầu nhìn tôi:
“Bảo bối… cái này là sao vậy?”
“Anh làm gì sai sao?”

Tôi không đáp, tiếp tục gỡ chiếc cúc cuối cùng trên áo sơ mi đen của cậu.

Màu đen càng làm da trắng và cơ bụng cậu thêm gợi cảm.
Ôn Húc rưng rưng nước mắt, bị tôi trêu đến đỏ mặt, thở dốc.

Tôi nhào vào lòng cậu, cắn nhẹ vành tai, giọng nóng bỏng kèm chút đắc ý:
“Nói đi!”
“Có phải cậu biết tôi định trói cậu lại nên mới mặc đẹp thế này để câu dẫn tôi không?”

Mặt cậu đỏ bừng, xấu hổ lắc đầu:
“Không phải!”

Mắt tôi lạnh hẳn, nguy hiểm:
“Không phải dụ tôi, vậy định dụ ai? Nhâm Tranh? Hay con nhỏ tỏ tình với cậu lần trước?”

24

Không kịp phòng bị, cậu dùng sức hông hất tôi ngã xuống giường,
Rồi dù vẫn bị trói cũng khéo léo đè ngược tôi lại.

Cậu dụi đầu vào cổ tôi, giọng nghẹn ấm ức:
“ Mặc cho mình em xem thôi.”
“Em từng nói muốn thấy mặc sơ mi đen, nên đã chuẩn bị để bất ngờ…”
“Vậy mà cô lại nghi ngờ tôi…”

Trông cậu vừa đáng thương vừa ngoan.
Tôi xoa rối mái tóc cậu, dỗ:
“Được rồi, là lỗi của tôi. Ai bảo cậu mặc đẹp thế làm gì.”

“Tôi kể cậu nghe một bí mật nhé?”

Cũng như căn phòng chứa đầy đồ liên quan tới tôi của Ôn Húc,
Tôi cũng có một “căn cứ bí mật” cất giữ đồ của cậu:

Chiếc cốc tưởng tôi vứt, tập ghi chú, áo khoác,
Những bức tranh cậu vẽ cho tôi,
Và bức thư tình rách nát tôi từng giành lại.

Cả một bức tường toàn ảnh cậu.

Ôn Húc nhìn xong, mắt sáng rực như cún con được thưởng, vừa định nói gì…
Điện thoại tôi reo lên.

Là Lục Thần.
Hừ, dai như đỉa.

Tôi bắt gặp ánh mắt ghen tuông thoáng qua của Ôn Húc, bèn đưa điện thoại cho cậu:
“Muốn nói gì, tùy cậu.”

Khóe môi cậu cong lên, nhấn nghe:
“Anh Lục à, nửa đêm gọi làm phiền bạn gái tôi, chắc cô đơn lắm hả?”

“Ôn Húc, đồ biến thái! Nhà họ Thẩm sẽ không bao giờ công nhận mày—”

“Thôi nhé, đêm còn dài, tôi với bạn gái bận lắm, không rảnh nói chuyện với anh—”

Cậu cúp máy trong tiếng chửi rủa, đắc ý thấy rõ.

25

Không ngờ, Lục Thần thật sự gọi bố mẹ tôi tới.

Hắn nói tôi bị “một tên biến thái” giam giữ.
Bố mẹ tôi hoảng hốt, vội vã kéo đến, cùng hắn phá cửa xông vào.

Quả nhiên thấy có người bị xích trên giường…
Nhưng không phải tôi.
Là Ôn Húc.

Còn tôi thì đứng cạnh, cầm roi, hiên ngang.

Bố mẹ tôi lặng im.
Lục Thần đơ người.

Tôi chột dạ nhưng thầm thở phào:
May mà Ôn Húc vẫn còn mặc đồ chỉnh tề.

Hai mươi phút sau.
Năm người nghiêm túc ngồi trong phòng khách.

“Bố mẹ à, con đã gửi ảnh Lục Thần ngoại tình rồi.”
“Vậy mà bố mẹ còn tin lời hắn là sao?”

“Cái gì mà con bị nhốt chứ! Vừa rồi bố mẹ cũng thấy…”
“Là con nhốt anh ấy mà!”

Bố mẹ im bặt, rõ ràng còn sốc chưa hoàn hồn.

Tôi hài lòng nhìn hai người:
“Tốt. Giờ nghe con nói này.”

“Nếu bố mẹ không đồng ý chuyện con và Ôn Húc…”
“Anh ấy sẽ báo cảnh sát, tội ‘giam giữ người trái phép’.”

Nghe vậy, Ôn Húc cuống quýt lắc đầu lia lịa, mắt đầy hoảng.
Tôi ra hiệu trấn an rồi bồi thêm đòn:

“Nhưng nếu bố mẹ đồng ý, thì đây chỉ là ‘chuyện vui nhỏ của hai đứa yêu nhau’ thôi.”

“Bố mẹ muốn con vào tù hay là để con yêu đương?”

Bố mẹ đành gật đầu chấp nhận, còn kéo Lục Thần đi.

“Khoan đã, Lục Thần, trả tiền cửa cho tôi!”
“Phá cửa hai lần rồi, nhà họ Lục dạy anh kiểu gì vậy?”

26

Rắc rối giải quyết, cửa cũng được sửa.

“Giờ chúng ta tiếp tục phần bị gián đoạn được rồi nhỉ.”

Chưa dứt lời, tôi bị Ôn Húc kéo đầu hôn mạnh.
Nụ hôn vừa dữ dội vừa gấp gáp.

Được bố mẹ tôi công nhận, cún con này hưng phấn lạ thường.
Cậu bế tôi lên, ném xuống giường, cúi người áp sát.

Môi di chuyển từ tai xuống cổ, gặm nhấm từng tấc.
Hơi thở nóng bỏng, động tác càn quét, để lại dấu vết đỏ rực.

Tôi run, tay túm chặt tóc cậu.

“Vợ… anh yêu em.”
Cậu vừa hôn vừa lẩm bẩm mấy lời dính ướt.

Không chịu được sự im lặng của tôi, cậu cố ý hư hỏng thúc mạnh.
Tôi rên khẽ, đứt quãng:
“Tôi… cũng yêu cậu.”

Nuôi cún con cần nhớ:
Phải nói “yêu nó” mỗi ngày.

【Aaaaa! Sao màn hình đen rồi!?】
【Không có chúng tôi, nhà này tan rồi đấy! Biết ơn đi!】
【Tôi VIP cơ mà! Sao lại không cho xem chứ!?】

(Toàn văn hoàn)

 


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Cổ Truyện. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!