Tôi không trả lời, chỉ im lặng xoa chân.
Chung Cảnh Lâm đột nhiên nói:
“Lâm Ngữ Thanh, anh muốn tiếp tục chăm sóc em.”
Tôi nói với anh:
“Chung Cảnh Lâm, cơn đau này không thể hết ngay được. Khi mưa xuống vào ban đêm, đau đến mức em không ngủ nổi.”
Anh vẫn khăng khăng:
“Anh sẽ cùng em vượt qua.”
Anh luôn tin vào phán đoán chủ quan, chẳng bao giờ tin lời tôi.
Lần trước tôi nói mình sẽ ổn, anh không tin.
Lần này tôi nói cơn đau này có thể theo tôi cả đời, anh cũng không tin.
Hoặc là lần này, tình hình đã đỡ hơn trước, ít ra tôi không còn phải nhờ anh đến cả việc rót nước.
“Anh không đồng ý, cũng không tin em.”
Ngày trước anh chăm sóc tôi, đôi khi cũng bực bội.
Có lần anh đưa tôi một ly nước nóng đến mức bỏng tay.
Tôi phải cẩn thận đặt nó lên bàn trà, chờ nguội mới dám uống.
Có lần tôi nhờ anh đẩy ra ban công tắm nắng, anh lại đặt tôi ở nơi ánh nắng chói chang nhất.
Lúc đó, tôi đã rất cố gắng để hiểu cho sự cáu gắt của anh.
Tôi thừa nhận mình đã gây phiền phức cho anh.
Nên lúc đầu tôi mới dễ dàng tha thứ cho những hành động trút giận ấy.
Nhưng đến cuối cùng, khi anh để lộ ý muốn chia tay, thì sự bao dung của tôi chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
18
Thật ra, người bạn thân bên cạnh Chung Cảnh Lâm từng đến tìm tôi sau khi chúng tôi chia tay.
Hôm đó, tôi đang ở trong thư phòng họp trực tuyến, cô hộ lý dẫn anh ta vào phòng khách ngồi chờ.
Sau khi họp xong, tôi lại thử vịn mép bàn đứng dậy, phấn khích gọi cô hộ lý đến xem.
Cô sợ tôi đứng quá lâu, liền chạy nhanh đến khen ngợi không ngớt.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy người đứng sau lưng cô.
Sau khi ngồi xuống trò chuyện trong phòng khách, câu đầu tiên anh ấy nói là:
“Chung Cảnh Lâm đã nói dối tôi.”
Lúc đó tôi mới biết, ngày chia tay, Chung Cảnh Lâm đã gửi gì cho anh ấy.
Anh ấy kể:
“Chung Cảnh Lâm nói Lâm Ngữ Thanh không chấp nhận được chuyện chân bị thương, như phát điên lên trong thư phòng.”
Vì thế anh ấy mới gọi lại, định khuyên Chung Cảnh Lâm thông cảm cho tôi, bảo anh hãy an ủi tôi nhiều hơn.
Nhưng ngay khi nghe thấy điện thoại reo, Chung Cảnh Lâm đã nói với tôi rằng anh có việc phải ra ngoài.
Chiều hôm đó, anh trốn đến nhà bạn để tận hưởng một buổi chiều không phải chăm sóc tôi.
Ngay cả khi tôi gọi điện cho anh, anh cũng chuyển sang chế độ im lặng, không hề muốn biết tôi gọi để làm gì.
Trong lời kể của Chung Cảnh Lâm, tôi là người suy sụp vì tai nạn, là người anh phải không ngừng an ủi mỗi ngày.
Nhưng sự thật là, người bạn đó tận mắt chứng kiến tôi bận rộn với công việc, nỗ lực đứng dậy, hoàn toàn không hề sống trong bi lụy u buồn.
Ngay cả chuyện chia tay, Chung Cảnh Lâm cũng nói với bạn mình theo cách đã được chuẩn bị từ trước:
“Lâm Ngữ Thanh nói cô ấy không muốn kéo tôi xuống, nên đuổi tôi đi.”
Người bạn đó trách anh không nên rời đi như thế, mà nên nói thẳng với tôi rằng không sao đâu, đâu phải không thể hồi phục.
Chung Cảnh Lâm lại hỏi vặn:
“Cậu nghe ai nói thế? Cậu chắc chứ?
Bộ dạng của cô ấy đâu giống như còn chút hy vọng nào.
Tôi không thể nói dối trước mặt cô ấy được.”
Anh ta đến để khuyên tôi phải mạnh mẽ hơn, tích cực điều trị, bởi vì tâm trạng tiêu cực sẽ ảnh hưởng xấu đến bệnh tình.
Kết quả là tôi hoàn toàn ổn, chưa bao giờ xem tai nạn đó là điều gì quá to tát.
Cô hộ lý đưa cho tôi một chiếc chăn phủ lên chân, rồi rót một cốc nước ấm đưa đến tay tôi.
Người bạn ấy nhìn một lúc, rồi khẽ nói:
“Có lẽ việc Chung Cảnh Lâm rời đi lại là chuyện tốt.”
19
Lúc tôi chuẩn bị lái xe rời đi, Chung Cảnh Lâm lo lắng nhìn chân tôi, hỏi:
“Lâm Ngữ Thanh, em lái xe được không? Hay là để anh đưa em về nhé?”
Anh chỉ tỏ ra lo lắng mỗi khi trong lòng có tính toán gì đó.
Hôm đó, cuối cùng anh cũng nghe được lời chia tay mà anh mong muốn, lập tức muốn rời khỏi nhà tôi càng nhanh càng tốt.
Anh biết rõ bạn thân nhất của tôi đang đi công tác.
Anh cũng từng hứa chắc như đinh đóng cột với bố mẹ tôi rằng sẽ chăm sóc tôi chu đáo.
Nhưng anh chưa từng nghĩ, đêm hôm đó tôi sẽ trải qua như thế nào khi chỉ còn lại một mình.
Cô hộ lý đến nhà đã là chín giờ tối, lúc đó tôi đang ăn một suất cơm đặt ngoài.
Tôi phải tự đẩy xe lăn ra mở cửa.
Cô vào rồi hỏi ngay:
“Trước khi tôi đến, không ai chăm sóc cô sao?”
Tôi trả lời:
“Không hẳn, chỉ là đêm nay không có ai thôi.”
Việc đầu tiên cô làm là hỏi tôi kiêng món gì, rồi vào bếp nấu cho tôi một bữa ăn nóng hổi.
Suất cơm đặt ngoài mà tôi chỉ mới ăn một nửa, cuối cùng bị tôi vứt vào thùng rác.
Khi dọn lại thư phòng, những quyển sách mà Chung Cảnh Lâm không xếp lại được cô ấy đặt vào đúng chỗ, ngay ngắn.
Chính lúc đó, tôi hoàn toàn nguội lạnh với Chung Cảnh Lâm.
20
Cô hộ lý xin nghỉ vài ngày, bạn thân tôi đến ở cùng tôi, ngủ lại cùng phòng.
Vì rảnh rỗi, cô ấy dùng bút vẽ hình lên vết sẹo ở chân tôi.
Bất chợt, cô ấy nhắc lại chuyện xảy ra lúc tôi còn hôn mê trong bệnh viện.
Cô và Chung Cảnh Lâm đến bệnh viện cùng lúc.
Vừa nhìn thấy tôi toàn thân bê bết máu, việc đầu tiên Chung Cảnh Lâm làm là sụp xuống đất.
Cô nói:
“Lâm Ngữ Thanh, lúc đó Chung Cảnh Lâm thật sự sợ cậu sẽ c/h/ế/t.”
Vì thế trước khi tôi tỉnh lại, anh ấy luôn ở cạnh chăm sóc, quan sát từng hành động, hơi thở của tôi.
Nên ngày tôi tỉnh lại, dù anh đang thiếp đi vì kiệt sức, vẫn có thể cảm nhận được cử động nhỏ nhất và lập tức bật dậy.
Câu đầu tiên anh nói là:
“Lâm Ngữ Thanh, em làm anh s/ợ c/h/ế/t đi được!”
Khi đó, điều duy nhất anh mong mỏi là tôi tỉnh lại. Quá trình đó mất ba ngày.
Sau khi tôi tỉnh, mục tiêu của anh là để tôi xuất viện an toàn, thoát khỏi nơi ngột ngạt này. Tôi cần một tháng cho việc đó.
Rồi sau cùng, chúng tôi trở về nhà, trải qua hai tháng khá yên bình.
Anh quản tôi rất chặt, mong tôi ít nghĩ đến công việc, tập trung phục hồi.
Chung Cảnh Lâm từng hy vọng tôi sớm có thể đứng dậy, chỉ là quá trình đó mịt mù và dài đằng đẵng.
Tôi không thể làm được trong thời gian ngắn, và sau bốn tháng chăm sóc, tâm lý của Chung Cảnh Lâm bắt đầu sụp đổ.
21
Có lẽ cái cách tôi phải phụ thuộc vào anh quá giống một đứa trẻ to xác khiến anh cảm thấy ngột ngạt và áp lực chưa từng có.
Vì thế những hành động muốn rút lui của anh, tôi đều dễ dàng nhận ra.
Khi bạn tôi đến thăm, đúng là đã thấy Chung Cảnh Lâm chăm sóc tôi rất chu đáo.
Nên sau khi kể lại mọi chuyện, cô mới nói với tôi:
“Trước đây tớ cứ nghĩ cậu vì tốt bụng nên mới để anh ta rời đi, bây giờ mới nhận ra, là vì cậu đã chịu đựng quá nhiều sự đè nén trong mối quan hệ đó.”
Cô nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, nói:
“Lâm Ngữ Thanh, tớ tức muốn ch/ế/t với Chung Cảnh Lâm rồi.”
Cô ấy thật sự từng lái xe đến chỗ ở của Chung Cảnh Lâm vào giữa đêm.
Nhưng khi đó, Chung Cảnh Lâm đã cắt đứt mọi liên hệ với tôi quá triệt để.
Anh đổi số điện thoại, chuyển nhà.
Nên đêm đó cô ấy chỉ đành thất vọng quay về.
Nhưng cô ấy lại vui vẻ kể rằng vừa nhìn thấy Chung Cảnh Lâm dưới lầu nhà tôi.
Có lẽ bị từ chối quá nhiều, nên lần này anh không dám lên lầu, chỉ đứng dưới đất.
Chuyện này tôi hoàn toàn không hay biết.
Mà trùng hợp lại đúng ý bạn tôi, nên ngọn lửa giận dồn nén bấy lâu trong cô đã bùng phát ngay trong đêm đó.
Cô kể lại:
“Tớ sợ Chung Cảnh Lâm bỏ chạy, nên trong vài giây chạy đến chỗ đó, đầu óc tớ lập tức phân tích nên đá vào đâu là hợp lý nhất.”
Cuối cùng, cô chọn đôi giày cao gót nhọn để đá thẳng vào chân anh.
Không vì gì cả, chỉ vì lúc anh dám đứng trước mặt tôi kể chuyện từ chối một cô gái khỏe mạnh kia, chính là lúc anh đâm tôi đau nhất.
Đến tận cùng, cô vẫn tiếc rẻ vì phản ứng của Chung Cảnh Lâm quá nhanh, chạy cà nhắc mất rồi.
Cô nói với tôi:
“Lâm Ngữ Thanh, tớ giận thật đấy. Hồi còn trong bệnh viện, tớ từng nghĩ khi cậu khỏe lại, cậu nên lấy Chung Cảnh Lâm mới đúng với những gì anh ta đã làm cho cậu.”
Chung Cảnh Lâm đúng là từng tốt với tôi.
Chỉ là, anh quá sợ tôi sẽ trở thành gánh nặng cho tương lai của anh.
Vì thế, trong tương lai do chính anh vẽ ra, tôi – một người vướng bận – đương nhiên là người bị loại bỏ.
22
Một tuần sau đó, tôi gặp lại Chung Cảnh Lâm với dáng đi cà nhắc.
Anh đứng trước cửa một quán mà tôi hay lui tới.
Tôi nghe thấy có người bàn tán về một người đàn ông bên ngoài, ngẩng đầu lên thì thấy là anh.
Dù đã ở độ tuổi này, diện mạo và chiều cao của Chung Cảnh Lâm vẫn đủ nổi bật để thu hút ánh nhìn.
Nhưng ngày xưa tôi thích anh, không phải vì những điều bên ngoài ấy.
Khi đó, anh thật sự biết ơn tôi vì đã cứu mạng.
Sau lần ăn đầu tiên, anh hẹn tôi ăn lần hai.
Lần này chỉ có hai người, món ăn anh gọi đều đúng khẩu vị của tôi.
Không ai nói với anh điều đó, tất cả là do anh tinh ý quan sát từ lần ăn trước.
Thậm chí, anh còn lấy từ túi áo ra một nắm kẹo vị ô mai, đưa tôi.
Anh nói:
“Hôm đó thấy em ăn mấy viên, nên lần này mang chút đến cho em.”
Chính lúc đó, tôi mới cảm thấy anh là người không tệ.
Ít nhất là người cẩn thận, chu đáo, nếu có cơ hội bên nhau thì chắc sẽ không đối xử tệ với tôi.
Giới trẻ bây giờ chuộng chủ động.
Tôi nhìn hai cô gái đang bàn tán đi ra, đến trước mặt Chung Cảnh Lâm xin liên lạc.
Anh vừa xua tay vừa lùi lại, chắc hôm đó bị bạn tôi đá quá mạnh, nên động tác lùi nhìn hơi buồn cười.
Tôi còn nghe thấy hai cô gái đó quay vào, bắt đầu nói:
“Tiếc thật, hóa ra là một anh chàng cà nhắc.”
Tôi nghĩ, có lẽ đã từng có lúc Chung Cảnh Lâm tưởng tượng, nếu đưa một người như tôi về nhà, cũng sẽ phải nghe những lời như thế.
“Tiếc thật, bạn gái anh là người như vậy sao?”
Và thế là anh càng thêm sợ hãi.
23
Lần đầu tiên, tôi nghe được từ miệng Chung Cảnh Lâm lời xin lỗi về những gì đã xảy ra ba năm trước.
Lời xin lỗi đột ngột ấy, chỉ là vì anh đã thấu hiểu phần nào những gì tôi từng trải qua.
Chỉ trong một tuần với đôi chân chưa hồi phục, anh đã phải làm rất nhiều việc khó khăn.
Đến khi anh nhận ra, trước khi đôi chân lành lại, những việc như chạy nhảy anh đều không thể làm.
Lúc đó, anh mới hiểu rằng chấn thương tôi gặp phải ngày xưa cũng cần thời gian dài để hồi phục.
Chứ không phải như anh tưởng, là tôi có thể nhanh chóng đứng dậy.
Anh chỉ bị đá hai cái, mà một tuần sau vẫn đi đứng khó khăn.
Vậy mà ba tháng sau tai nạn, anh lại chê tôi không đứng lên nổi.
Thật sự là đòi hỏi quá đáng.
Anh nói, năm đó anh quá nóng vội.
Nhưng tôi lại nhìn thấu bản chất ích kỷ của anh trong sự nóng vội ấy.
Nói cho cùng, anh đâu có nghe bác sĩ đưa ra thời gian hồi phục cụ thể.
Nếu tính theo tháng, anh đã cố được bốn tháng.
Nếu tính theo năm, anh thậm chí không dám tưởng tượng.
Anh cũng không biết sau khi tôi đứng dậy, còn mất bao lâu để đi lại, rồi mất bao lâu nữa để có thể chạy nhảy như trước.
Yêu cầu anh đồng hành cùng tôi trên quãng đường dài ấy, để đánh cược vào một kết quả không biết trước — đúng là điều anh không muốn làm.
Tôi đoán, anh đã tính toán kỹ càng: thế nào mới là lựa chọn có lợi nhất cho mình.
Thời gian đó đủ để anh tìm một người khác — ngang tầm với tôi, nhưng không ngồi xe lăn.
Vậy nên, điều anh cần làm lúc đó là “cắt lỗ” kịp thời.
24
Khi Chung Cảnh Lâm ngỏ ý muốn bù đắp bằng cách quay lại, tôi đã nhập vai anh của ba năm trước.
Tôi nhìn đôi chân anh với ánh mắt đầy chê bai:
“Chung Cảnh Lâm, tôi thấy ngoài đường vớ bừa một người cũng mạnh hơn anh bây giờ.
Anh làm được gì? Tiền không kiếm được bằng tôi, chân thì què, còn cái khả năng quan tâm người khác thì tôi đã thấy đủ từ ba năm trước.
Chọn anh, chỉ tổ thiệt thòi.”
Tôi chưa từng so đo chuyện tiền bạc với Chung Cảnh Lâm.
Nên khi tôi nói những lời đó, anh đau khổ nhìn tôi diễn lại từng chi tiết giả tạo của anh ngày xưa.
Tôi chưa từng nghĩ Chung Cảnh Lâm nợ tôi điều gì.
Thậm chí, tôi cũng chưa từng chủ động nhắc đến ơn cứu mạng.
Chỉ là, vì anh đề nghị thử yêu nhau, tôi thấy anh cũng không tệ, nên mới thử.
Nhưng khi bắt đầu một mối quan hệ, thì giữa hai người đã tồn tại cái gọi là “trách nhiệm”.
Tôi từng nghĩ trách nhiệm là cùng nhau vượt qua khó khăn.
Ai ngờ, đến khi hoạn nạn thì mạnh ai nấy chạy.
Tôi kể lại chuyện anh nói với bạn bè, rằng tôi là người giận dữ, không chấp nhận được hiện thực.
“Người như vậy không phải tôi, mà là anh.”
Giống như giờ đây, anh buồn đau, tiếc nuối, cũng chỉ vì không tin lời tôi, không kiên nhẫn chờ đợi.
Rồi lỡ mất cơ hội được chứng kiến thời khắc rực rỡ nhất của tôi.
Bởi càng lúc tôi bay cao, Chung Cảnh Lâm lại càng không xứng đứng cạnh tôi nữa.
Trước khi rời đi, tôi vẫn không quên tặng anh một đòn chí mạng:
“Anh có biết khi nào tôi đứng dậy được không?
Một tuần sau khi anh rời đi.”
Chỉ chênh nhau một tuần, có lẽ chúng tôi đã có thể cùng bước tiếp suốt ba năm qua.
25
Tôi tham dự một đám cưới.
Người dẫn chương trình vẫn lặp lại những câu nói quen thuộc, rồi đặt ra câu hỏi muôn thuở:
“Anh có đồng ý lấy cô dâu làm vợ, dù cô ấy giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều nguyện bên nhau không?”
Lần đầu tiên, tôi nghiêm túc lắng nghe câu hỏi đó.
Trước kia tôi từng thấy nó nhàm chán, nói như một phần thủ tục.
Nhưng giờ thì tôi thấy, câu hỏi đó thực sự nói rõ ý nghĩa của hôn nhân.
Hôn nhân có nghĩa là: có khỏe mạnh thì sẽ có ốm đau, có giàu sang thì sẽ có lúc nghèo khó, có tiếng cười thì sẽ có nước mắt.
Mỗi một câu “tôi yêu bạn”, “tôi thích bạn”, đến cuối cùng là “tôi đồng ý” — đều là sự cam kết rằng chúng ta sẵn sàng đối mặt với tất cả những điều có thể xảy ra trong mối quan hệ này.
Và điều khiến một mối quan hệ có thể đi xa, là việc chúng ta luôn cùng nhau đối diện với khó khăn, chấp nhận những thay đổi của hiện tại.
Chứ không phải: tôi chỉ cần bạn khi bạn khỏe mạnh, giàu có, vui vẻ.
Chung Cảnh Lâm đã từng chăm sóc tôi rất tốt trong hai tháng đầu, tôi thật lòng biết ơn sự tận tâm của anh.
Nên khi tôi làm việc tại nhà, tôi từng lên kế hoạch tiết kiệm một khoản tiền đủ lớn để tặng anh.
Chỉ là, mục tiêu tôi đặt ra quá lớn, thời gian Chung Cảnh Lâm dành cho tôi lại quá ngắn.
Trước khi anh rời đi, tôi chưa đạt được mục tiêu đó.
Vào tháng thứ sáu sau khi anh rời đi, tôi đã đạt được.
Và tôi dùng toàn bộ số tiền đó để đầu tư vào chính mình.
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn nói:
Cảm ơn tôi, vì đã không từ bỏ chính mình.
(Hoàn)