Cô Hướng Về Ánh Dương - CT

Chương 5



12

Ba mẹ Giang Tự nổi giận, bắt đầu điên cuồng chèn ép nhà họ Chu:

“Nhà họ Chu là cái thá gì chứ? Vi Vi là cô gái tốt như vậy, họ không biết quý còn muốn hủy hoại con bé!”

“Trời lạnh rồi, nhà họ Chu cũng nên phá sản thôi.”

Gặp lại Chu Nhiên là sau khi điểm thi đại học công bố.

Anh ta tiều tụy:

“Vi Vi, có thể nói chuyện với anh không?”

Tôi giữ chặt nắm đấm Giang Tự đang định tung ra:

“Năm phút.”

Năm phút – bằng đúng thời gian năm xưa anh chọn tôi ở cô nhi viện.

“Xin lỗi, Vi Vi.”
Giọng anh ta khàn khàn.

“Chuyện Thẩm Niệm, chuyện làm tổn thương em, anh đều xin lỗi.”

“Anh… không ghét em. Thật ra, anh rất thích em. Anh giúp Thẩm Niệm chỉ vì cô ấy rất giống em.”

“Còn nhớ không, trước kia em luôn quấn lấy anh, nhưng sau này em chỉ biết học…”

“Đủ rồi.” Tôi cắt ngang.

“Chu Nhiên, cái ‘thích’ của anh là bẻ gãy cánh tôi, không cho tôi bay.”

“Vì sao anh không thích tôi nữa? Vì thành tích tôi càng ngày càng tốt, tôi càng ngày càng mạnh, tôi càng ngày càng không cần anh, và anh không thể trói buộc tôi nữa.”

Anh ta bắt đầu mất kiểm soát:

“Không, không phải vậy! Không phải!”

Tôi ngẩng đầu nhìn trời:

“Tôi không muốn làm chim hoàng yến trong lồng. Tôi muốn bay thật xa, nhìn thấy thế giới.”

Giang Tự mắt sáng lấp lánh:

“Vi Vi, tớ lại yêu cậu lần nữa rồi!”

Tên này đúng là mỗi ngày yêu tôi thêm một lần!

Giang Tự thật sự thi được 600 điểm!

Cậu hớn hở:

“Có mấy bài tự luận tớ gặp dạng tương tự như lúc luyện đề đó!”

Cuối cùng, cậu đăng ký trường cùng thành phố với tôi.

Tôi hơi tiếc:

“Cậu chọn trường này hơi thiệt đó.”

Cậu giở bản đồ, đo đạc:

“Cách Thanh Hoa không xa cũng chẳng gần, vừa đủ, không thiệt!”

Tôi đỡ trán.

Quên mất, cậu là não yêu chính hiệu.

Trước khi nhập học, tôi tình cờ gặp Thẩm Niệm trong một quán ăn.

Cô ta vì đau dạ dày trong kỳ thi Toán mà mắc lỗi nặng, trượt thảm.

Bỏ bộ đồ sang chảnh, giờ mặc tạp dề, chạy bàn đầy dầu mỡ, khuôn mặt đầy tuyệt vọng.

Thấy tôi, cô ta không kìm nổi mỉa mai:

“Ối, chẳng phải thủ khoa thi đại học đây sao, hạ cố đến đây ăn cơm, đúng là vinh hạnh quá.”

“Trì Vi, mày thật may mắn, từ cô nhi viện thành con nuôi nhà họ Chu, rồi Chu gia phá sản, mày lại bám được Giang gia. Tài nguyên chất đống, lần nào cũng đứng Nhất.”

“Nếu tao cũng là con nuôi Chu gia…”

“Mày sẽ không bao giờ là tao.” Tôi cắt lời.

Mỗi người một con đường, không ai sao chép được.

Cô ta cười ra nước mắt:

“Thi trượt rồi, đời tao coi như xong. Mày chắc vui lắm nhỉ, hả hê chứ gì!”

Tôi có vui không? Hả hê sao?

Không.

Có những người, tôi chưa từng đặt trong lòng.

Thi trượt không phải là hết đời.

Cuộc sống không dừng ở kỳ thi đại học, phía trước còn vô số khả năng.

Đi tiếp, mới có thể ôm lấy hy vọng.

Tháng Chín, tôi bước vào cổng trường đại học, đón ánh bình minh.

Tương lai của tôi – rực rỡ vô ngần.

✨ Ngoại truyện nam chính – Giang Tự ✨

Thích Vi Vi, ngày nào cũng muốn được ăn “cái tát” của cô ấy.

Nhưng mắt cô ấy chỉ có học.

Ngày nào cũng cắm đầu làm đề, chẳng nhìn tôi lấy một cái.

Học bá chăm chỉ thế này à? Giỏi quá, lại càng thích hơn!

Ghét Chu Nhiên, lén đánh một trận.

Sao dám bắt nạt Vi Vi, sao dám vu oan Vi Vi!

Hừ, mềm thì ức hiếp, cứng thì co giò chạy.

Hắn cười nhạo:

“Mày tưởng Trì Vi thích mày à? Con bé vô tâm lắm, trong lòng chỉ có nó thôi!”

Tôi tung cú đá bay, hắn im luôn.

“Thích Vi Vi là việc của tao, chẳng liên quan đến cô ấy.”

“Tao là chó liếm thì sao? Tao liếm, liếm, liếm!”

Nhưng mà… Vi Vi hình như thật sự không thích tôi.

Trời sập mất rồi!

Tôi điên rồi!

【Anh Tự, con gái thích trai ngầu, anh ra sân bóng, pose đẹp vào!】

Thế là tôi cướp bóng, ném rổ, tạo dáng.

Đẹp trai muốn xỉu, Vi Vi vẫn không nhìn!

【Anh Tự, con gái thích mấy kiểu si tình âm thầm, anh thử diễn nét u sầu xem!】

Tôi liếc trộm, gửi ánh mắt u buồn.

Viết kín tên Vi Vi trên nháp.

Ngẩng lên – cô ấy vẫn làm đề!

Hu hu hu, hết chiêu rồi!

Nhóm chat an ủi:

【Anh Tự, Vi Vi thích học hơn thích anh đó. Thôi bỏ đi.】

【Không còn cách đâu.】

【Đừng dụ dỗ nữa.】

Dụ dỗ?

Aaaaaa, tôi lại có động lực rồi!

Tôi sẽ “tự dâng mình” cho Vi Vi, giúp cô ấy xả stress!

Khi Vi Vi nhìn tôi – đỏ mặt, ướt nhẹp – bằng đôi mắt lạnh lùng đó, tôi thấy xấu hổ chết được.

Hình như… tôi lại để cô ấy giận.

Đêm đó, tôi nhảy “vũ điệu quét sàn” cả đêm.

Vi Vi làm đề suốt đêm.

Sáng ra, cô mệt mỏi xoa đầu tôi:

“Giang Tự, đừng quậy nữa.”

Phải rồi, thi đại học gần đến rồi, tôi không được quậy.

Vi Vi là người muốn làm chuyện lớn.

Tôi không thể kéo chân cô.

Thi đại học kết thúc – ô yeah!

Tim tôi lại đập thình thịch.

Trên bãi biển, tôi cởi áo khoe body, tạo dáng mấy chục kiểu.

Cô nheo mắt, ném áo cho tôi:

“Bị người ta nhìn hết rồi, mặc vào.”

Tôi ngoan ngoãn chu môi:

“Ừ.”

Chu Nhiên lại tới kéo Vi Vi:

“Giang Tự, thi xong là trả Vi Vi cho tôi!”

“Anh biết xấu hổ không?”

Tôi gào:

“Vi Vi là người, không phải đồ vật của anh!”

“Tôi không biết xấu hổ, tôi muốn vợ! Không biết xấu hổ, tôi muốn vợ!”

Hắn cười lạnh:

“Trì Vi là người nhà họ Chu, sớm muộn cũng về. Hơn nữa, con bé không thích mày đâu.”

Đúng rồi… Vi Vi không thích tôi…

Tôi sụp đổ.

Đêm đó, tôi trốn dưới gốc cây, không muốn ai thấy.

Bỗng khuôn mặt rực rỡ quen thuộc ló ra.

Đẹp, mạnh mẽ, khiến tim tôi rung lên.

“Đúng là… đồ ngốc.”

Một nụ hôn dịu dàng chạm lên môi tôi.

!!!

Vi Vi thích tôi!

Tôi – Giang Tự – lại có thể rồi!

✨ [HOÀN TOÀN BỘ TRUYỆN] ✨

 


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Cổ Truyện. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!