5
Điền Điềm đang làm gì nhỉ?
Hoặc là, nhiều năm sau, khi anh đã thành công rực rỡ, là một nhân vật quyền lực, thì Điền Điềm đang ở đâu?
Cuộc đời họ, ngoài cuộc hôn nhân giữa cha mẹ hai bên, chẳng có điểm chung nào cả.
Cô sẽ trở thành người con gái trẻ trung, nhẹ dạ, sống động trong ký ức của anh, rồi một ngày bất ngờ gặp lại, có lẽ cô đã già dặn, hoặc đã ở bên người đàn ông khác…
Dù là viễn cảnh nào, anh cũng thấy không thể chấp nhận được.
Anh đi bộ 40 phút mới về đến nhà.
Trong phòng khách, ngoài cửa sổ sát đất, ánh đèn trong sân rực rỡ.
Cô đang đuổi bắt với chú chó trong sân, tay cầm một khúc xương, cười khúc khích:
“Đến đây nào, đến bắt em đi! Haha, không cho ăn đâu!”
Anh đứng đó, lặng lẽ nhìn cô.
Rồi thấy cô hoảng hốt trốn ra sau lưng Thịnh An Nam, hét to:
“Aaaa! Nó định cắn em, cứu em với!”
Hai người một chó làm ầm cả sân.
Phải nấu cả ba người này lên mới được.
Đáng c/h/ế/t cả đám.
Anh khinh khỉnh nhìn họ một cái, xoay người về phòng.
Tối nay, quên cô đi.
6
Trên người cô có mùi hương đào.
Khuôn mặt, cơ thể cô, đều như quả đào chín mọng.
Anh thích nhìn khuôn mặt cô ngẩn ngơ.
Có lúc anh nghĩ mình bị trúng độc rồi.
Anh luôn cảm thấy không hôn đủ cô.
Anh muốn cùng cô tan xương nát thịt, như thế khi thịt nát xương tan, máu me be bét, họ mới có thể thật sự hòa làm một, không bao giờ rời xa.
Anh cũng sẽ không cần kìm nén nỗi luyến tiếc mỗi lần cô rời khỏi anh.
Nhưng cô thì chẳng biết gì cả.
Vẫn vô tư, chẳng để tâm gì.
Cô không cảm nhận được tình cảm dịu dàng, sâu kín của anh.
Có lúc anh giận vì điều đó.
Cứ như yêu anh lắm.
Nhưng mở cô ra xem thử, bên trong rỗng tuếch.
7
Ánh mắt cô khi nhìn thấy kim cương và trang sức còn sáng hơn cả lúc nhìn anh.
Một cô gái yêu vật chất.
Nhưng một cô gái trẻ, xinh đẹp thế này, nếu không yêu vật chất thì còn biết yêu gì?
Đôi lúc anh nhìn cô thản nhiên phô bày sự ngốc nghếch, vô tri, hư vinh của mình, lại một lần nữa nghi ngờ mối quan hệ giữa họ.
Anh thực sự muốn ở bên một người như thế sao?
Cô thậm chí chưa trưởng thành.
Nhưng nếu cô trưởng thành rồi, anh còn có thể đắm chìm như bây giờ không?
Tình cảm của anh dành cho cô, chẳng phải vì sự chênh lệch hoàn toàn mới nảy sinh hay sao?
Lý trí bảo anh nên dừng lại sớm để giảm thiểu tổn thất.
Nhưng trái tim anh hết lần này đến lần khác phản bội lý trí.
8
Anh muốn nghe theo sự sắp đặt của gia đình.
Muốn đi xem mắt, muốn cuộc đời mình quay lại quỹ đạo lý tưởng, muốn có một cuộc hôn nhân và bạn đời như trong kế hoạch.
Nhưng khi thấy cô vui vẻ vì anh đi xem mắt, trong lòng anh lại bốc lên cơn tức giận.
Một người như vậy – nhẹ dạ, hư vinh, ngu ngốc, vô tri, tự cho mình là khôn khéo – vậy mà lại vứt bỏ anh như đồ bỏ đi.
Cô có tư cách gì chứ?
Anh biết, khi nghiện một thứ gì đó, cách tốt nhất không phải là cắt đứt ngay, mà là tiếp cận không kiêng nể.
Có lẽ chỉ cần ở bên nhau đủ lâu, thời gian sẽ làm phai nhạt cơn nghiện của anh.
Phải, cô chính là cơn nghiện của anh.
Loại độc khiến lý trí anh tan vỡ.
Thời gian trôi qua.
Anh vẫn đang chìm đắm.
Cô mê mẩn trong vật chất anh mang lại.
Còn anh thì đắm chìm trong điều gì?
Thậm chí anh còn thấy vẻ vật chất của cô rất đáng yêu.
Có lúc, anh còn nảy sinh một thứ tình cảm giống như thương hại.
Giống như mẹ cô, cảm thấy sự ngu ngốc của cô cũng khiến người ta xót xa. Dù gì cô đã khổ rồi, người khác trách móc chỉ là đổ thêm dầu vào lửa.
9
Cảm xúc – sinh ra, phát triển rồi thay đổi – thật sự không hề tuân theo lý trí.
Anh nghĩ, đầy bất lực.
Anh cũng đã đến tuổi nên kết hôn rồi.
Khác với suy nghĩ của người ngoài, thật ra những người như bọn họ – con cháu hào môn – thường kết hôn rất sớm.
Toàn là liên hôn gia tộc, môn đăng hộ đối, khách sáo với nhau, rồi cuối cùng ai đi đường nấy.
Anh đã nhận lấy tài nguyên từ gia tộc thì cũng phải gánh vác trách nhiệm. Liên hôn chính là một phần trong số đó.
Kết hôn với một gia tộc mạnh mẽ, cùng nhau hỗ trợ, mới có thể vươn lên cao hơn.
Anh ngồi đối diện đối tượng xem mắt.
Anh có thể nhìn rõ khuôn mặt cô ấy.
Nhưng chẳng nhớ nổi dáng vẻ cô thế nào.
Trong đầu toàn là hình ảnh của Điền Điềm.
Cô hiếm khi có cảm xúc tiêu cực.
Một người thích gây rối, thích trêu chọc người khác, có lẽ trời sinh đã chẳng biết buồn là gì.
Nhưng qua điện thoại cô gọi cho anh, anh lại nghe ra được nỗi buồn trong đó.
Dù vậy, anh vẫn không cảm nhận được cô yêu anh.
Chấm dứt thôi.
Anh nghĩ vậy.
Đã nghĩ vô số lần rồi.
10
Mẹ anh hỏi anh thấy cô gái đó thế nào.
Anh mơ hồ cố nhớ lại, nhưng thậm chí không nhớ nổi cô ấy tóc dài hay tóc ngắn.
Anh không thể như thế này được.
Cuộc sống đang mất kiểm soát.
Anh phải giành lại tay lái.
Khi Điền Điềm nói lời chia tay, trong khoảnh khắc đó, anh muốn cùng cô đồng quy vu tận.
Anh cứ mãi lún sâu, còn cô vẫn đứng bên bờ, thỉnh thoảng buồn một chút, cô đã thấy mình hi sinh rất nhiều.
Nhưng lý trí khiến anh kiềm chế.
Lần này, nhất định không được quay đầu lại.
Thịnh An Trạch, chẳng có chuyện gì là mày không làm được cả.
11
Anh chưa từng hy vọng người chủ động cúi đầu trước là Điền Điềm.
Thế giới của cô đơn giản lắm, chỉ cần ăn no ngủ kỹ, không cần nghĩ nhiều, vì đã có mẹ lo mọi chuyện.
Nhưng anh không ngờ, đến cả Thịnh An Nam sắp bay về Mỹ rồi, mà vẫn quay lại ve vãn cô.
Hai người họ đều thích gọi anh là “anh trai”.
Anh thực sự ghét cái cách xưng hô đó.
Cứ như thể họ rất thân thiết vậy.
Anh ngồi bần thần trong văn phòng, nhớ lại lúc Thịnh An Nam hờ hững hỏi anh có phải đã chia tay rồi không, nếu giờ cậu ta đến tìm cô thì có bị đánh không?
Bọn họ thật giống nhau.
Cả hai đều kiểu cà lơ phất phơ, vô tư lự.
Cả hai đều coi đời là trò chơi.
Không có chí hướng gì.
Ngày ngày chỉ biết ăn chơi hưởng thụ.
Trong lòng anh thấy chua xót.
Không gì khiến người ta bực bội hơn việc phát hiện người mình thích lại có đối tượng khác phù hợp với cô hơn chính mình.
12
Cô sẽ theo cậu ta sao?
Cái đầu đơn giản của cô, biết đâu bị nói vài câu là bị dắt đi ngay.
Anh không thể kìm nén nỗi sợ.
Sợ rằng cô sẽ nhận ra, thật ra Thịnh An Nam hợp với cô hơn.
Họ có nhiều điểm chung hơn.
Thư ký mang tài liệu vào cho anh ký.
Bàn tay anh cầm bút khẽ run.
Anh đặt bút xuống đầy uể oải, cầm áo khoác đi thẳng ra ngoài.
Chiếc xe lao nhanh trên đường.
Như chính cuộc đời anh đang mất kiểm soát.
Đã như thế này rồi.
Anh còn sợ gì nữa?
Rốt cuộc anh đang sợ điều gì?
Đến chính anh cũng không nói rõ được.
Chỉ là cảm giác cuộc đời lệch khỏi quỹ đạo đã định khiến anh thấy xa lạ và sợ hãi.
Nhưng một khi đã chấp nhận trạng thái này, dường như anh lại không còn gì phải sợ.
13
Anh muốn ở bên cô.
Mặc kệ người khác nói gì.
Mặc kệ có trái với giáo dục anh từng nhận.
Mặc kệ cô có phải mẫu hình lý tưởng hay không.
Mặc kệ cô có yêu anh hay không.
Mặc kệ anh có phù hợp với cô hay không.
14
Đôi môi đỏ mọng của cô ngậm lấy ống hút, mỉm cười nhìn Thịnh An Nam.
Móng chân sơn đỏ rực, đôi dép lê xộc xệch treo trên chân.
Cô chỉ có thể là của anh.
Tất cả những gì thuộc về cô đều nên là của anh.
Ánh mắt ấy cũng nên dành cho anh.
Dù là giả vờ.
Dù cô chỉ đang muốn trêu chọc, đùa giỡn anh một chút.
Anh nắm tay cô, kéo đi thẳng.
Trong lòng anh nhẹ nhõm.
Thậm chí còn có chút hân hoan.
15
Sau này có hối hận không?
Đến lúc đó rồi tính.
Ai mà đoán được tương lai?
Nhưng hiện tại – anh có thể chắc chắn.
(Hoàn – tung hoa!)