Lỡ coi kẻ thù không đội trời chung là anh trai rồi lên giường với cậu ấy - CT

Chương 4



14

Đám người này nhìn đã biết đến để gây chuyện, ai mà biết có phải đối thủ cạnh tranh thuê tới quậy không.

Người đàn ông kia nói dối — bức ‘Mối tình đầu’ tôi chưa từng bán.

Vì bức tranh đó tôi đã tặng cho anh trai rồi, mà anh không đời nào đem tặng ai khác.

Bức tranh ấy, là tôi vẽ sau khi anh cứu tôi năm đó, rồi lấy cớ sinh nhật để tặng làm quà.

Nhưng để chắc ăn, tôi định ra ngoài gọi điện xác nhận.

Thấy tôi xoay người bước đi, gã kia liền túm lấy tay tôi:
“Chạy gì, chưa bồi thường mà!”

Tôi bị giật ngược suýt ngã, thì cửa phòng đột nhiên bật mở.

Phí Hựu Chi — người lẽ ra đã rời đi — xuất hiện ngay cửa, kéo tay tôi khỏi tay gã đàn ông.

Tôi mượn lực cậu ta đứng vững, giọng mang theo tức giận:
“Thưa ông! Ông có giấy giám định không?”

“Ông chẳng có gì cả, cứ ở đây nói bậy, tôi hoàn toàn có quyền kiện ông tội vu khống.”

Nghe vậy, gã đàn ông muốn bỏ chạy, nhưng Phí Hựu Chi phản ứng nhanh, tóm được trước.

Mấy tên còn lại định xông tới hỗ trợ cũng bị Phí Hựu Chi hạ gục gọn ghẽ.

Tôi vội gọi bảo vệ, giao lũ người này cho họ xử lý.

15

Trong văn phòng của tôi.

Tôi và Phí Hựu Chi ngồi trên sofa, bên cạnh là hộp thuốc.

Lúc nãy cậu ta xử lý đám gây rối, khớp tay bị xước chảy máu.

Tôi cầm bông thấm cồn i-ốt, nhẹ nhàng giữ lấy tay cậu ta bôi thuốc:
“Cảm ơn, cậu lại giúp tôi rồi.”

“Ừ, không cần cảm ơn.”

Xử lý xong, tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm ánh mắt Phí Hựu Chi.

Trong mắt cậu ta thoáng qua một tia hoảng hốt.

Hoảng cái gì?

Chẳng lẽ vừa rồi lén nhìn tôi?

“Không phải tôi bảo cậu về rồi sao? Sao chưa đi?”

“Thấy bạn em gấp gáp vậy, sợ em gặp chuyện khó xử lý.”

“Ồ.” Rõ ràng là lo cho tôi, vậy mà không dám nói thẳng ra.

“Chỉ ‘ồ’ vậy thôi à?”

“Không thì sao?”

Bỗng dưng tôi nổi hứng trêu cậu ta, đầu ngón tay chạm nhẹ lên yết hầu Phí Hựu Chi:
“Chẳng lẽ bắt tôi lấy thân báo đáp?”

Phí Hựu Chi im lặng.

Tôi giật tay về, đứng dậy, giả vờ hung dữ:
“Mơ đẹp quá!”

Rồi tôi đi về bàn làm việc, gọi điện cho Cố Thiếu Khanh.

Tôi kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho anh nghe.

Nào ngờ anh lại nói:
“Bức ‘Mối tình đầu’ mấy hôm trước bị Phí Nhiễm mượn đi rồi.”

Tôi:
“Anh… sao lại cho cô ta mượn?”

Bao nhiêu năm nay, anh thật sự không nhận ra tình cảm của tôi với anh sao?

16

Phí Nhiễm là em gái kế của Phí Hựu Chi. Cô ta thích Cố Thiếu Khanh, lại càng rõ chuyện tôi thầm yêu anh ấy bao năm nay.

Dựa vào quan hệ giữa anh tôi và Phí Hựu Chi, cô ta bám riết lấy Cố Thiếu Khanh nhiều năm rồi.

Bao năm qua, tôi với cô ta vốn không ưa gì nhau.

Anh tôi chẳng phải biết tôi không thích cô ta sao? Tại sao không thích ai khác mà cứ phải thích người tôi ghét nhất?

Cố Thiếu Khanh im lặng một lúc rồi mới nói:
“Anh không thể từ chối cô ấy.”

“Giữa Cố gia và Phí gia có nhiều hợp tác làm ăn, anh phải nể mặt chú Phí vài phần.”

Ngón tay đang cầm điện thoại của tôi siết chặt, lời đó là có ý gì?

Không thể từ chối là có ý gì.

“Anh… có thích cô ta không?”

Móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, nỗi đau giúp tôi giữ được bình tĩnh.

Bên kia im lặng.

“Ly Ly, giờ em đã kết hôn với Phí Hựu Chi, coi như là chị dâu của cô ấy rồi, cũng nên hoà hoãn chút quan hệ.”

Nhưng Phí Nhiễm từng dẫn người bắt nạt tôi cơ mà.

Sau khi biết tôi thích Cố Thiếu Khanh, cô ta liền lôi kéo đám bạn trong lớp cô lập, xỉa xói tôi.

Bọn họ nói tôi không biết xấu hổ, thích chính anh ruột mình — dù rõ ràng ai cũng biết tôi và Cố Thiếu Khanh chẳng hề có quan hệ máu mủ.

Năm đó, tôi đem chuyện Phí Nhiễm bắt nạt kể cho anh nghe. Tôi cứ nghĩ cô ta sẽ kiêng dè anh, ai ngờ càng về sau cô ta càng quá quắt, thậm chí cuối cùng còn kéo người chặn tôi trong nhà vệ sinh, định nhốt lại.

Chuyện đó rùm beng lên, chẳng phải chính anh đã xử lý hậu quả sao?

Vậy mà tại sao, rốt cuộc tại sao, anh lại thích cô ta chứ?

Tôi không kiềm chế nổi nữa, bật khóc thành tiếng.

Cứng đầu hỏi:
“Đó là món quà tôi tặng anh.”

“Xin lỗi, Ly Ly.”

“Chuyện bức tranh giả, anh sẽ hỏi rõ cô ấy. Nếu đúng là do cô ấy làm, anh sẽ bảo cô ấy đến xin lỗi em.”

“Cô ấy từ nhỏ đã được nuông chiều, em cố gắng bao dung cho cô ấy chút.”

Tôi hờ hững đáp một tiếng, kiếm cớ rồi cúp máy.

Lúc này tôi mới phát hiện Phí Hựu Chi đang ngồi trên sofa.

Ánh mắt cậu ta nhìn tôi, u tối khó lường.

Nhưng tôi lại mơ hồ cảm nhận được trên người cậu ta toả ra một nỗi mất mát và đau thương lớn lao.

Tôi định mở miệng, muốn nói gì đó để giải thích. Thế nhưng lời đến bên môi, lại chẳng thốt ra được câu nào.

Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta đứng dậy rời đi.

17

Trong quán bar ồn ào, tôi kể cho bạn thân nghe chuyện Cố Thiếu Khanh và Phí Nhiễm.

Sắc mặt cô ấy tái đi, hiển nhiên cũng khó mà tin nổi.

Không biết qua bao lâu, cô ấy chọt nhẹ tay tôi:
“Hay… mày bỏ Cố Thiếu Khanh đi.”

“Thích ngần ấy năm mà chẳng có kết quả gì, đâu đáng để vì một cái cây mà bỏ lỡ cả cánh rừng.”

“Giờ mày đã kết hôn với Phí Hựu Chi rồi, chi bằng thử nhìn lại cậu ta xem.”

“Thật ra, mày để ý kỹ mà xem, những năm qua cậu ta đối xử với mày rất tốt, tao thấy còn tốt hơn Cố Thiếu Khanh.”

“Cố Thiếu Khanh chỉ biết nuông chiều mày, còn Phí Hựu Chi thì không. Cậu ta khi mày hồ đồ, dù biết sẽ bị mày mắng, vẫn không chút do dự ngăn lại.”

“Ly Ly, yêu thật sự không phải cứ mù quáng dung túng. Người dám nói cho mày sự thật khi mày sai, mới là người đáng trân trọng nhất.”

Nghe bạn nói, tôi bất giác nhớ lại hồi điền nguyện vọng sau kỳ thi đại học.

Khi đó tôi hồ đồ muốn chọn ngành tài chính, dự tính sau này ra trường làm thư ký cho anh, để được gần anh hơn.

Phí Hựu Chi biết chuyện, là người đầu tiên không đồng ý.

Cậu ta nói tôi học vẽ mười mấy năm, giờ đòi đổi sang tài chính thì quá nực cười. Đó là lần chúng tôi cãi nhau to nhất.

Cuối cùng anh tôi ra mặt, anh không đồng ý để tôi hy sinh bản thân, thế là tôi mới chọn ngành mình thật sự yêu thích.

Cũng từ đó, Phí Hựu Chi đã mấy tháng không thèm nói chuyện với tôi.

Tôi ôm lấy bạn, giọng nghèn nghẹn:
“Tao biết mà, tao không còn thích anh ấy nữa.”

Nhưng tôi vẫn thấy buồn. Dù sao tôi cũng đã thích anh bảy năm rồi.

Cả đời này, có được mấy lần bảy năm như thế chứ?

Nghĩ tới việc Phí Hựu Chi đã giúp tôi, tôi chọn một bức tranh phù hợp nhất với gu của cậu ta, rồi gọi cho người ở phòng tranh, bảo thuê shipper mang tới văn phòng cậu ta.

Tự tôi đưa qua thì không đời nào. Giờ tôi còn chẳng đủ can đảm gặp lại cậu ta.


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Cổ Truyện. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!