Lớp Vỏ Ngụy Trang Của Cún Con Bệnh Kiều - CT

Chương 6



20

Tôi chạy về biệt thự ven biển, cửa đã khóa chặt.

Đập cửa đỏ cả tay cũng vô ích.

Bất đắc dĩ, tôi về lại căn penthouse.

Mới một tháng không về mà nhìn nơi này, bao ký ức ùa về, cảm xúc rối bời.

Ai mà ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này?

Thở dài, tôi định vào phòng ngủ trước, mai tính tiếp.

Đi ngang qua căn phòng luôn khóa chặt kia, tôi khựng bước.

Là phòng Giang Nghiễn từng khóa.

Trước đây tôi chưa bao giờ tò mò, nhưng giờ tôi muốn biết: bên trong có gì?

Tìm mãi trong thư phòng, tôi lục được ba chiếc chìa khóa, mở lần lượt ba cánh cửa.

Phòng thứ nhất:
Trong đó đặt chiếc vali đen quen thuộc.

Không chỉ vậy, tủ và tường đều treo đầy đủ loại đạo cụ khiến mặt tôi đỏ bừng tim đập.

Giang Nghiễn cái đồ biến thái này… định làm gì vậy hả?!

Tôi đóng “rầm” cửa lại, đi tới phòng thứ hai.

Trong phòng rất sạch sẽ, ngoài một chiếc lồng chim khổng lồ, chẳng có gì khác.

Tôi tò mò cắn thử – đúng là… vàng thật.

Cuối cùng mở phòng thứ ba, tôi chết lặng.

Trên tường dán chi chít hình ảnh của tôi.

Có cả ảnh chụp chung với Bùi Hoài Vũ – mặt hắn bị bôi đen nặng nề.

Ngoài ra, còn có mấy bức tranh của tôi – những tác phẩm đầu tiên từng bán ra.

Tôi vẫn luôn nghĩ mình may mắn, có người mua tranh sớm, giúp tôi được công nhận giá trị và đứng vững hơn trong giới.

Hóa ra… người mua ấy, chính là Giang Nghiễn.

Nhìn tất cả trước mắt, mắt tôi nóng lên.

Thì ra, có một người… đã thầm yêu tôi từ rất lâu, yêu đến mức cẩn thận từng chút một.

Không kìm nổi cảm xúc, tôi ôm lấy tập tranh, bắt taxi thẳng tới biệt thự ven biển.

21

Đứng trước cửa, tôi gõ “thình thình thình”, bên trong vẫn chẳng có động tĩnh.

Tôi cất cao giọng hét:
“Giang Nghiễn, mở cửa!”
“Đừng có trốn im thin thít trong đó, tôi biết anh đang ở nhà!”

Đảo mắt một vòng, tôi bỗng đổi chiến thuật, hét lớn hơn:
“Không phải anh nói đồng ý ly hôn sao? Tôi đến lấy đơn ly hôn đây, mau đưa cho tôi!”

Ngay giây tiếp theo, “rầm” – cửa mở tung.

Giang Nghiễn đứng ở cửa, mắt đỏ hoe:
“Chỉ một đêm thôi mà em cũng không chờ được à?”

Tôi lao vào ôm lấy anh, đè anh ngã xuống nền, ngồi lên eo anh, giơ tập tranh trong tay ra trước mặt:
“Nhìn đi! Nhìn cho kỹ vào!”

Đôi mắt Giang Nghiễn mở to, sự kinh ngạc biến thành niềm vui sướng không thể tin nổi.

Anh nhẹ nhàng ôm eo tôi, giọng run rẩy:
“Cái này là gì thế? Bé con, anh không hiểu… nói cho anh biết đi, đây là gì?”

Tôi bỗng thấy xấu hổ, nhưng lại sợ anh cáu lên đóng chặt cửa lần nữa.

Gượng ép nuốt thẹn thùng, tôi nói:
“Là anh. Đây là tranh em vẽ anh.”

“Em luôn lén vẽ anh. Mỗi lần tim đập nhanh, em lại vẽ một bức. Suốt hai năm hôn nhân, em đã vẽ dày cả một tập.”

Dưới ánh mắt khích lệ của anh, tôi thốt ra những lời chôn giấu lâu nay:
“Giang Nghiễn, em thích anh mất rồi.”

“Chúng ta… đừng ly hôn nữa được không?”

Chính vì thích anh, nên tôi mới tham lam, mới không chịu nổi một cuộc hôn nhân không tình yêu.

Tôi muốn anh yêu tôi, chứ không phải chỉ “làm tròn nghĩa vụ” làm người chồng hai lần mỗi tuần.

Nên tôi mới đòi ly hôn – như một con ốc sên nhút nhát, trao đi tình yêu can đảm nhất: buông tay cho anh tự do.

Giang Nghiễn vươn tay, siết tôi vào lòng.

Giọng anh run run vì xúc động, nhưng là âm thanh đẹp nhất tôi từng nghe:
“Anh cũng yêu em, bé con.”
“Cả thế giới này, anh yêu em nhất.”

Tựa vào ngực anh, tôi lặng lẽ đáp lại trong lòng.

Tôi biết mà.

Trên thế giới này, Giang Nghiễn yêu Tô Oản nhất.
Và anh đã yêu suốt… thật nhiều năm rồi.

— Hoàn —

 


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Cổ Truyện. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!