12
Trước khi đến công ty, tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, kể cả in ba bản đơn xin nghỉ việc.
Không ngờ vừa vào văn phòng đã nghe đồng nghiệp cười ầm lên:
“Này biết chưa? Tối qua Chu Lễ bị chó rượt đó.”
“Nghe nói hắn còn vụng trộm với phụ nữ có chồng, bị chồng người ta phát hiện, giờ đang bị kiện rồi.”
“Chắc thời gian tới hắn không về tổng công ty được nữa đâu. Mới hôm qua còn điều thêm quản lý mới.”
Tôi sững người, vừa nghe đến cụm “phụ nữ có chồng” là mắt giật nhẹ.
Tôi vội vã cầm điện thoại chạy vào phòng pha trà gọi cho Tạ Chi An.
Gọi mấy cuộc, không ai bắt máy.
Cả buổi chiều tôi bồn chồn không yên, trong đầu cứ hiện ra cảnh đêm đó hắn định nhảy sông.
Chẳng lẽ hắn lại suy sụp?
Hay là đi tìm Chu Lễ quyết ăn thua đủ rồi?
Nhưng thế giới vẫn chưa sụp, chắc còn sống…
Thật ra năm ấy khi biết tin hắn c/h/ế/t, tôi đã hối hận rồi.
13
Buổi chiều nắng gắt, tôi đi guốc mà chạy điên cuồng khắp nơi.
Tôi chẳng biết mình định đi đâu, cuối cùng lại đến trước mộ của Tạ Chi An kiếp trước.
Đúng lúc đó, trời nổi gió lớn, sấm chớp đùng đùng, như ngày tận thế đến nơi.
Bình thường tôi sợ sấm, nhưng lúc này lại quên cả sợ.
Tạ Chi An… chẳng lẽ lại c/h/ế/t rồi sao?
Thôi kệ, thế giới sụp thì sụp, tôi cũng mệt mỏi lắm rồi.
Tôi ôm bia mộ, khóc như ma làm loạn.
Người đi viếng ở bên cạnh bị dọa hết hồn, vội tránh xa.
Đang khóc thì điện thoại reo.
“Hức hức… Alo? Ai vậy?”
“Sở Tiểu, em ở đâu thế? Lại mưa sấm rồi, đừng sợ, anh đến công ty đón em rồi đây.”
Giọng nói lo lắng của Tạ Chi An vang lên từ đầu dây bên kia.
Tôi càng khóc lớn hơn: “Tạ Chi An, sao anh chưa c/h/ế/t vậy hả?”
“Ồ, hóa ra em mong anh c/h/ế/t lắm đúng không?”
“C/h/ế/t cái đầu anh! Anh không được phép c/h/ế/t thêm lần nào nữa!”
14
Tôi toàn thân ướt sũng, Tạ Chi An chẳng chê bẩn, ôm tôi vào lòng. Tôi ngẩng đầu hỏi:
“Đồng nghiệp nói Chu Lễ dụ dỗ phụ nữ có chồng, bị trả thù. Em còn tưởng anh đi liều chết với hắn rồi.”
Tạ Chi An che tai tôi lại, muốn chắn tiếng sấm không lọt vào.
“Sao anh phải vì hắn mà mất mạng? Anh nghe lời em, đời này phải yêu bản thân nhiều hơn.”
“Vậy là… anh không chỉnh hắn à? Làm em sợ chết đi được.”
“Chỉnh chứ.”
Tạ Chi An nói, lồng ngực rung lên: “Hắn không bị chó cắn à? Là chó hệ thống cắn đó, cắn hăng lắm.”
“Vậy còn ly hôn không?”
Tim tôi đập thình thịch.
Một tiếng sấm trầm vang lên, cùng với câu trả lời của hắn đập thẳng vào tim tôi.
“Ly chứ, vẫn phải ly.”
15
Trời hôm nay trong xanh không một gợn mây.
Tôi và anh bước ra khỏi cổng Cục Dân chính, anh ôm tôi một cái.
Tôi nhìn vào đôi mắt đã khác trước kia, nước mắt dâng lên trong khóe mắt.
Thật ra, như thế này mới là đúng. Anh không còn vướng bận quá khứ, buông bỏ hết những mối dây rối rắm không nên có, mới thật sự đạt được sự tái sinh.
Trước mắt ngày càng mờ đi.
Tôi không còn thấy rõ đường nữa.
Cuối cùng tôi ngồi thụp xuống lề đường, lặng lẽ lấy khăn giấy ra xì mũi.
Dùng hết cả xấp rồi, tôi lục túi tìm thêm nhưng không thấy, đang loay hoay thì có người đưa tới cả một gói.
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Một giọng nam quen thuộc.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc răng khểnh lộ ra khi anh cười.
“Tạ Chi An? Anh lại mua áo giáp hồi sinh nữa à?”
“Surprise! Đúng rồi, tuyến truyện báo thù của anh thất bại, nhưng tuyến nam chính truyện công lược thì lại thành công!”
Tôi không hiểu, vừa lau nước mắt vừa nghiêng đầu nhìn anh.
Đôi mắt hoa đào quen thuộc ấy, chỉ cần nhìn thêm một giây cũng muốn bật khóc.
“Thật ra tuyến truyện báo thù của anh thất bại rồi, nhưng hệ thống lại đưa anh vào làm nam chính của truyện công lược. Không ngờ lần này lại thành công.”
“Thật kỳ lạ, không biết anh đã công lược ai nữa…”
Tôi bật cười trong nước mắt, một dòng ấm áp dâng lên trong tim.
Rất lâu sau đó.
Tôi mới chợt hiểu ra — thì ra cảm giác vui vẻ khi ở bên Tạ Chi An, từ trước đến nay, chính là cái gọi là hạnh phúc.
– HOÀN –