Người yêu cuồng si, Để Tôi Ra Ngoài Nhìn Một Chút - CT

Chương 5



23

Đứa bé được đưa vào phòng cấp cứu. Hạ Mạn đứng ngây người trước cửa, mặt trắng bệch.

Tôi lo Tần Mặc Thâm sẽ tìm tới, chỉ mong Thẩm Đình Bạch nhanh đến.

May quá, anh đến rất nhanh. Vào là lặng lẽ sắp xếp, chẳng mấy chốc hành lang đã đầy bảo vệ.

Lúc này tôi mới an tâm.

“Tần Mặc Thâm vừa liên lạc với anh.”

Tôi nhíu mày:

“Anh ta tìm anh làm gì?”

Anh kéo tôi ngồi xuống:

“Hắn nói có thứ chữa được bệnh dạ dày của em, bảo anh đưa em qua đó.”

“…”

Còn cái gì ngoài… máu cuống rốn nữa?

Tôi không uống đâu! Đồ điên!

Tôi nắm chặt tay anh, kiên quyết:

“Em không cần cái gì của anh ta hết!”

Anh gật đầu, áp tay tôi lên vai:

“Ngủ chút đi. Lâu nữa mới ra.”

Tôi liếc nhìn Hạ Mạn, thở dài, dựa vào vai anh nhắm mắt lại.

24

Tôi để Hạ Mạn và con trai dọn vào biệt thự của Thẩm Đình Bạch.

Biệt thự rộng rãi, thêm một người cũng chẳng thấy chật, Thẩm Đình Bạch cũng chẳng phản đối.

Biết Hạ Mạn ở đây, Tần Mặc Thâm đến mấy lần, nhưng đều bị Hạ Mạn mắng đuổi đi.

Tôi bế thằng nhóc, nhìn nữ chính nhiều lần”  đối đầu ” với nam chính mà cảm thấy hả dạ vô cùng.

Kỳ lạ là, con trai Hạ Mạn chẳng mấy khi dính lấy mẹ, lại cực kỳ quấn tôi.

Hạ Mạn bế thì nó khóc, tôi bế là nó nín. Kỳ diệu thật sự.

“Có lẽ nó biết cô là người cứu mạng nó đó.”

Nghe cũng có lý.

Khi Thẩm Đình Bạch về, tôi kể chuyện này cho anh nghe. Không biết chạm phải dây thần kinh nào, anh bắt đầu… tranh trẻ con với tôi.

“Anh không thích con nít, ồn ào chết được.”

Hạ Mạn vội ôm con đi.

Tôi yếu ớt phản bác:

“Nhóc con đáng yêu mà…”

Anh suy tư một chút, rồi mỉm cười:

“Anh chỉ thích con do anh và em sinh thôi.”

“…”

Anh đang nghĩ gì vậy?!

“Tang Tang.”

Anh vươn tay về phía tôi, tôi định lật người xuống giường thì bị kéo lại.

“Em sinh con  để chơi với anh chứ ? Con của chúng ta chắc chắn đáng yêu hơn con  của Hạ Mạn.”

Cái gì mà “để chơi” chứ!

Trẻ con không phải đồ chơi của anh đâu!

Nhưng Thẩm Đình Bạch dường như rất kiên quyết muốn tôi sinh một đứa “để chơi”, vì vậy mới chịu nhịn con của Hạ Mạn.

Nhóc con càng lớn càng biết nói, lắp bắp được vài âm đơn giản.

Hôm đó, nó kéo tay tôi và Hạ Mạn, há miệng thật to:

“Lão…”

Tôi tưởng nó định gọi “lão mẹ” (mẹ ơi), vì mấy hôm nay tôi hay cho nó xem phim.

Hạ Mạn cũng nhìn đầy mong chờ.

“Lão… lão…  già !”

“…”

Tôi và Hạ Mạn nhìn nhau ngơ ngác.

Cái gì vậy…?

“Thằng nhóc chết tiệt! Gọi linh tinh cái gì đấy?!”

Thẩm Đình Bạch như gió lao tới, kéo tôi ra xa khỏi thằng bé.

Tôi vừa buồn cười vừa dở khóc dở cười, vội an ủi anh:

“Tại mấy hôm nay em cho nó xem phim nhiều quá thôi mà.”

Anh tức đến trắng mặt, trừng thằng nhóc một cái, rồi quay người lên lầu.

Hạ Mạn ra hiệu cho tôi:

“Mau đi dỗ anh ta đi.”

“…”

Tôi chỉ có thể đi theo.

Một người lớn đàng hoàng mà còn đi tranh với trẻ con sao?

25

Tôi tìm khắp các phòng trên lầu mà không thấy anh.

Cuối cùng chỉ còn căn phòng vẫn còn đặt cái lồng vàng đó. Tôi nghi hoặc đẩy cửa vào – thì thấy anh ngồi xổm trong lồng, quay lưng về phía tôi.

“…”

Tôi bật cười, đi đến kéo cửa, nhưng bị khóa.

Đành đứng ngoài dỗ:

“Thôi nào, nó chỉ gọi bậy thôi mà. Người nắm quyền vẫn là anh mà, đúng không?”

Anh đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt sáng rực nhìn tôi:

“Chúng ta kết hôn đi!”

Tôi ngẫm nghĩ một chút, rồi khẽ gật đầu.

Thật ra tôi biết, anh luôn lo lắng cho bệnh của tôi, sợ tôi ngủ một giấc rồi không tỉnh nữa.

Trước đó anh cứ nhắc chuyện có con cũng vì muốn tôi có thêm ràng buộc, không… ngủ quên mất.

Dù tôi luôn tin mình không bệnh, nhưng cảm giác được người để tâm, quan tâm như vậy… thật sự rất tốt.

“Được, chúng ta kết hôn.”

26

Có lẽ tin tôi và Thẩm Đình Bạch kết hôn đã kích thích Tần Mặc Thâm, anh ta bắt đầu điên cuồng phản công.

Hết bắt cóc bất thành, lại quay sang gây khó dễ trên thương trường.

Nhà Tần và nhà Thẩm đều là thế gia hàng đầu, nam chính và phản diện va chạm…sẽ là một trận chiến lớn .

Nhưng lần này, không còn Hạ Mạn bên cạnh, cũng không có dàn nam phụ hỗ trợ, kết quả thắng bại… chẳng còn chắc chắn nữa.

“Cậu thật sự quyết định rồi?”

Tôi hỏi, Hạ Mạn bế con, kiên định gật đầu:

“Ừ, quyết định rồi.”

Tôi xoa đầu nhóc con:

“Tốt. Cậu xứng đáng với bầu trời rộng lớn hơn.”

Rời khỏi Tần Mặc Thâm, Hạ Mạn sẽ sống tốt hơn, tự tìm màu sắc cho chính mình thay vì chỉ là cái bóng của ai đó.

Cô ấy cũng nghĩ vậy. Từng vì một người đàn ông mà hạ thấp mình đến tận cùng, thậm chí đánh mất bản thân.

Giờ, cô ấy sẽ tìm lại chính mình.

“Nhưng để sau khi dự đám cưới của cậu đã. Tớ không muốn bỏ lỡ đâu.”

Tôi hơi đỏ mặt, vội cúi xuống nựng má nhóc con để bớt ngại.

27

Cuộc đối đầu giữa Thẩm Đình Bạch và Tần Mặc Thâm kéo dài suốt nửa năm.

Cuối cùng… Thẩm Đình Bạch thắng.

Nhà họ Tần mất liên tiếp vài dự án lớn, phải nhờ liên hôn để cứu dòng tiền, nhưng cũng không còn vẻ huy hoàng như trước.

Anh còn cố ý giới thiệu cho tôi xem đối tượng liên hôn của Tần Mặc Thâm – một tiểu thư nhà giàu nổi tiếng dữ dằn.

“Từ giờ, hắn sẽ không làm phiền chúng ta nữa.”

Tôi xoa quầng thâm mắt của anh, giục anh ngủ. Nhưng anh lại ôm chầm lấy tôi:

“Ngủ cùng anh.”

“…”

Đúng là đồ dính người!

28

Ngày cưới, khách mời không nhiều, nhưng lễ đường trang trí tinh xảo và đẹp mắt.

Bà nội dẫn theo mấy thân thích nhà họ Thẩm, thêm Hạ Mạn và nhóc con, không khí vô cùng ấm cúng.

Nhà nguyên chủ trước kia gặp biến cố, chỉ còn mình cô ấy. Nói cách khác, nhà gái của tôi chỉ còn Hạ Mạn và nhóc con.

Thẩm Đình Bạch hơi đỏ mắt:

“Tang Tang…”

Tôi thở dài:

“Em ổn mà. Không ủy khuất gì đâu.”

Bây giờ tôi chẳng dám chọc giận anh nữa. Anh mà giận cũng không nổi cáu, chỉ tự chui vào lồng khóa cửa, kêu cũng không thèm đáp.

Giờ nghĩ lại, tôi hơi hối hận vì giữ lại cái lồng đó…

Anh mỉm cười, nắm lấy tay tôi. Tôi ngẩng lên cười đáp lại.

“Tang Tang, từ giờ chẳng ai có thể chia rẽ chúng ta nữa.”

“Ừ. Vậy… anh có thể bỏ cái lồng đó đi không? Hoặc mua cái mới cũng được.”

Anh quay đầu đi:

“Không. Đó là tín vật của chúng ta, phải giữ lại.”

“…”

Nhà ai lại lấy cái lồng vàng làm tín vật chứ?!

– HOÀN –

 


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Cổ Truyện. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!