Rốt Cuộc Ai Mới Là Kẻ Si Tình Nguy Hiểm? - CT

Chương 5



08

…… Tất cả mọi chuyện, đều phải bắt đầu từ thời cấp 3 mà nói.

Hồi đó, tôi và Giang Biệt Dạ cùng lớp, anh ngồi ngay phía trước tôi.

Mọi người đều bảo anh là”Đoá hoa quý ” khó với tới. Chỉ riêng tôi biết anh ta bụng dạ đen tối cỡ nào.

Nhưng tôi cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Phạt đứng, viết kiểm điểm, bị kỷ luật… đều là chuyện thường ngày với tôi.

Thi thoảng, tôi lại rảnh rỗi đi quấy rầy anh ta cho vui.

Cho đến một hôm, chạy bài kiểm tra 800m, tôi tự vấp chân mình, ngã thẳng xuống đường.

Lúc ấy nam nữ chạy chung, chỉ có Giang Biệt Dạ dừng lại, cõng tôi đến phòng y tế.

Tôi cảm động ôm chặt cổ anh:
“Giang Biệt Dạ, anh tốt thật đấy. Sau này tôi không quấy anh nữa.”

“… Tùy em.” Anh đáp hờ hững.

Sau đó, tôi thỉnh thoảng mua bữa sáng, lấy nước giúp anh, coi như trả ơn.

Cạnh lớp tôi có một cô gái, xinh đẹp, học giỏi.

Cứ hết giờ lại chạy sang lớp tôi.

Thật lòng mà nói, trong lớp tôi ngoài Giang Biệt Dạ thì chẳng ai có nhan sắc như thế.

Ai cũng cho rằng cô ta thích anh, tôi cũng thế.

Thấy đến nhiều, tôi còn nói chuyện được với cô vài câu.

Cấp 3 cứ nhàn nhạt trôi qua như vậy.

Rồi một lần trên đường về, tôi đi ngang con hẻm cạnh trường.

Bên trong vang lên tiếng chửi rủa, đánh đập.

Tôi báo cảnh sát, rồi vớ lấy cái chai rượu trước cửa tiệm tạp hóa, lao thẳng vào.

Một đám du côn trông dữ dằn, thấy tôi chỉ cười khẩy:
“Mỹ nhân cứu anh hùng hả?”

Tôi liếc về phía chàng trai dựa tường—dù trán máu me, tay bầm tím, gương mặt vẫn đẹp đến kinh ngạc.

Cậu ta mới đúng là “mỹ”.

Chỉ nhìn một cái, lòng tôi dâng tràn thương xót.

Tôi thu ánh mắt, trừng lũ kia:
“Muốn tiền? Hay gì? Tôi báo cảnh sát rồi, sắp đến đấy!”

Chúng khựng lại.

Tên cầm đầu giật chai khỏi tay tôi, đập vỡ xuống đất,  vỡ tung tóe:
“Đợi đấy!”

Chúng bỏ đi.

Tôi quay lại, ngồi xuống trước cậu:
“Để chị đưa em đi viện nhé?”

Cậu ngước mắt. Lông mi dính máu.

Tôi định giúp cậu lau, cậu nghiêng đầu tránh.

Tôi không để ý, lải nhải:
“Em bị thương nặng lắm. Lát cảnh sát đến, ta ghi lời khai, không để bọn đó yên đâu.”

Cậu chống tường đứng lên, không cho tôi đỡ.

Tôi bực, ép cậu dựa vào tường, nghiêm giọng:
“Đi viện. Ngay.”

Cậu nhìn thẳng tôi.

Chúng tôi đối mắt vài giây.

Tôi gắt:
“Nếu em bị nội thương thì sao? Đừng coi thường bản thân. Em nghĩ tôi nhiều chuyện? Nhưng tôi thật sự lo cho em!”

Lặng một lúc.

Cậu nở nụ cười yếu ớt:
“Học tỷ.”

Tôi sững ra. Cậu biết tôi? Chắc vì tôi “nổi tiếng” quá rồi.

Sau đó, tôi lo cậu bị bắt nạt, nên hay sang lớp cậu.

Cộng thêm Diệp Lạc Doanh luôn qua tìm Giang Biệt Dạ, tôi còn bị cô ta chơi xấu mấy lần. Quan hệ tôi và Giang Biệt Dạ vốn chẳng sâu, cứ thế nhạt dần.

Rồi tốt nghiệp. Mỗi người một ngả, học đệ ra nước ngoài.

Năm ba đại học, Giang Biệt Dạ chủ động tìm tôi, đăng ký kết hôn, chỉ để hoàn thành “tâm nguyện ” của bà nội anh.

09

“Nếu hôm đó chị không xuất hiện trong con hẻm ấy, em sẽ làm gì?” Tôi nhìn chằm chằm Diệp Cẩm Khước.

“Không biết.” Cậu lắc đầu, bình thản:
“Nhưng chắc chắn… sẽ không để họ dễ dàng thoát vậy đâu.”

Cậu ngẩng lên, cười vô tội:
“May mà học tỷ đến.”

Thì ra…

Cái gọi là “bạch nguyệt quang học đệ” chỉ là lớp kính lọc tôi tự đeo cho cậu.

Tôi hụt hẫng đến mức tim trống rỗng.

Thế giới này… còn ai bình thường nữa không?

Tôi hít sâu:
“Chị… có thể ra khỏi nhà em toàn mạng không?”

“Chị muốn không?” Cậu hỏi ngược.

Tất nhiên muốn!

Cậu cong môi cười nhạt:
“Học tỷ, ly hôn đi.”

Tôi hốt hoảng chạy khỏi nhà cậu, tìm thẳng Giang Biệt Dạ.

Tôi túm chặt tay anh:
“Anh thích Diệp Lạc Doanh đúng không?”

Anh nhìn tôi như nhìn kẻ điên, rút tay ra:
“Không.”

Tôi run môi:
“Vậy người anh định nhốt trong tầng hầm là…?”

Anh nhìn thẳng tôi.

Tôi chết lặng:
“Anh… sao không thích Diệp Lạc Doanh?”

Anh lạnh nhạt:
“Tại sao tôi phải thích cô ta?”

“Hồi cấp 3, hai người lúc nào cũng ở cạnh nhau! Cô ta suốt ngày vào lớp anh mà.”

Chẳng phải kiểu thanh xuân vườn trường, “bạch nguyệt quang” đôi bên sao?!

Anh nhếch môi, đáy mắt đen sâu lạnh buốt:
“Chỉ khi em ở đó, cô ta mới đến lớp. Khi em không có, cô ta chẳng bao giờ bước vào.”

Tôi chết trân.

“Hả?”

Anh thở dài:
“Vậy ra em luôn nghĩ tôi thích cô ta?”

Tôi lặng lẽ gật đầu.

“Còn quyển sổ em viết… không phải mấy thứ đó dành cho tôi sao?” Anh siết quai hàm, nụ cười mờ nhạt, mắt u tối như vực sâu.

Tôi cứng họng.

Anh hiểu nhầm!

“Em chỉ… viết linh tinh thôi…” Tôi lí nhí.

“Tôi tưởng em cũng thích tôi.” Anh khẽ nâng cằm tôi bằng ngón tay, buộc tôi nhìn thẳng vào anh.

Tôi rối trí, vội dỗ dành:
“Anh nói sớm thì em biết chứ. Em tưởng anh kết hôn chỉ để làm tròn tâm nguyện của bà nội anh thôi.”

Anh nhìn tôi, nụ cười nửa miệng, giọng sâu thẳm:
“Em thấy tôi giống loại người tùy tiện tìm ai kết hôn  à?”

Hóa ra… anh thật sự thích tôi.

“Thế… cái gọi là ‘nguyện vọng của bà nội’… đều là mưu tính của anh?”

“Ừ.” Anh không phủ nhận.

Bàn tay anh áp ra sau cổ tôi, cúi thấp giọng, trầm như dỗ nhưng đầy nguy hiểm:
“Nhưng muốn nhốt em… là thật.”

10

Tôi co rút trong chăn, đến giờ vẫn thấy sau gáy bỏng rát.

Mọi chuyện giờ đây hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi, chẳng có gì giống như tưởng tượng ban đầu!

Tôi lăn qua lộn lại trên giường, cho đến khi nhận được email từ thám tử tư mà tôi thuê.

Đọc từng chữ, từng dòng thông tin trong đó xong, tôi chỉ biết ngã vật ra, mặt vô hồn.

Cha mẹ Diệp Lạc Doanh ly hôn, chẳng ai muốn nuôi cô ta, nên bị gửi sang cho cha mẹ Diệp Cẩm Khước.

Nhưng cặp đó mỗi người một ngả, gặp mặt là cãi vã.

Từ nhỏ, hai chị em ngoài tiền ra thì chẳng còn gì, lại thường bị bạn bè cùng tuổi chế nhạo là “đứa không cha không mẹ.”

Trong môi trường như vậy, sao có thể mong một đứa trẻ lớn lên hiền lành vô hại được?

Nếu Diệp Lạc Doanh thật sự là “bạch nguyệt quang” của Giang Biệt Dạ, giờ tôi còn có thể tìm anh chia sẻ tâm trạng hỗn loạn này.

Tiếc là—
Người anh muốn nhốt trong tầng hầm… vẫn luôn là tôi!

Điện thoại rung, Diệp Lạc Doanh gọi video. Tôi theo phản xạ nhấn nhận.

Cô ta mặc váy đỏ, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay.

Chúng tôi im lặng.

Đến khi điếu thuốc cháy hết.

“Trước kia tôi đúng là bắt nạt cậu.”
Đôi mắt hạnh nheo lại, chẳng còn chút vẻ thuần khiết giả tạo.
“Ra đây đi, tôi chia cho cậu ít cổ phần công ty.”

Tôi: “?”
Điên rồi?

Thấy tôi không đáp, cô ta liếc nhìn phông nền sau lưng tôi:
“Cậu bị Giang Biệt Dạ nhốt rồi à?”

“… Còn chưa.”

“Tránh xa hắn và cả Diệp Cẩm Khước.”

“Người tôi cần tránh xa nhất là cô đấy.” Tôi cười lạnh.

Cô ta im lặng vài giây.

“Sau này… tôi sẽ không vì muốn nhìn cậu khóc mà làm mấy trò bắt nạt nữa.”

Tôi không đáp.

Cô ta nở nụ cười quen thuộc, dịu dàng đến giả dối:
“Cho tôi bù đắp, được không, Dung Dung?”

Tôi nhìn cô ta thật lâu, cuối cùng nói:
“Nếu không thích cười như vậy, thì đừng gượng ép. Không cười… trông cô cũng đẹp.”

Cô ta sững ra.

Tắt máy.

Tin nhắn đến từ Diệp Cẩm Khước:

[Học tỷ, nhớ chị.]

Tôi đáp:

[Chưa ly hôn, miễn làm phiền.]

—Tôi có thể nhốt em, nhưng em muốn nhốt tôi, là sai rồi nhé!

Chuyện giữa tôi và Giang Biệt Dạ, tôi cũng bắt đầu rối bời.

Trong kế hoạch nhốt người của anh, từ đầu tới cuối chỉ dùng từ “cô ấy,” không ghi tên.

Cộng thêm việc kết hôn ban đầu vốn là “hôn nhân hình thức,” đôi bên thỏa thuận không can dự nhau, nên tôi đương nhiên tưởng “cô ấy” là ai khác.

Nhưng rồi…

Nếu không phải mọi việc liên tiếp vượt khỏi dự liệu, tôi cũng chẳng chủ động hỏi anh.

Và cũng sẽ chẳng biết sự thật này.

Ngoài tôi ra—
không một ai mở miệng nói!

Tiếng động vang lên dưới tầng.

Cùng lúc, tin nhắn mới đến:

Diệp Cẩm Khước:
[Học tỷ, em đến cứu chị đây ^_^]

Tôi bật dậy, chạy ra cửa sổ nhìn xuống.

Ba bóng người. Không thiếu ai.

Giang Biệt Dạ như cảm giác được, ngẩng đầu, chạm mắt tôi.

Tôi giật mình, kéo rèm kín.

Nhân lúc ba người kia còn đang “đàm phán,” tôi lặng lẽ xuống tầng, kéo bao tải to chui vào tầng hầm.

Từng thứ “đồ chơi” quái dị đều bị tôi nhét vào.

Vứt, vứt hết!

Đồ nhiều đến mức nhồi đầy một bao tải khổng lồ.

Khi ngoài kia im ắng, tôi kéo bao ra định vứt vào thùng rác công cộng.

Vừa mở cửa biệt thự—

Ba ánh mắt.

Đồng loạt lia tới.

Tay tôi run lên, bao rơi xuống, đồ đạc “leng keng” lăn tung tóe.

Không gian… chết lặng.

Tôi đóng sập cửa như bay, lao thẳng về phòng, khóa chặt, chui vào chăn.

Mặt đỏ tai nóng, trong đầu gào thét:

—Bao giờ mới kết thúc đây?!

– HOÀN –

 


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Cổ Truyện. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!