Tham niệm - CT

Chương 7



27
 A Việt và người hầu vội đưa tôi đến bệnh viện.
Vừa được đẩy vào phòng sinh, y tá còn chưa kịp đóng cửa.

Một bàn tay mạnh mẽ bỗng đẩy mạnh cửa ra.

“Niệm Niệm…”

Tôi mơ màng nằm trên giường sinh,
lại nghe thấy giọng Mạnh Kính Chiêu.

Tôi cố hết sức mở mắt, muốn xác nhận anh đã trở về.
Nhưng hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

Nhưng tay tôi đã được một bàn tay to lớn, ấm áp siết chặt lấy.
Cái hơi ấm và sức mạnh đó, tôi quá đỗi quen thuộc.
Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi hoàn toàn an ổn.

“Niệm Niệm.”
Mạnh Kính Chiêu cúi xuống, khẽ hôn tôi:
“Anh về rồi, Niệm Niệm.”

Quá trình sinh của tôi diễn ra suôn sẻ.
Bác sĩ nói chỉ số cơ thể tôi rất tốt, hoàn toàn phù hợp sinh thường.
Sinh thường xong cũng sẽ nhanh hết đau,
không cần chịu thêm mấy ngày đau đớn hậu phẫu như sinh mổ.

Nhưng hiển nhiên, Mạnh Kính Chiêu đã bị dọa cho sợ chết khiếp.
Giữa lúc sinh, vì quá căng thẳng làm ảnh hưởng công việc bác sĩ,
nên anh bị “mời” ra ngoài.

Tôi khóc trong phòng sinh,
Mạnh Kính Chiêu đứng ngoài cửa cũng khóc theo.

A Việt nhìn thấy còn bị dọa cho ngây người.
Mạnh Kính Chiêu nghiêm mặt dặn anh ấy không được hé nửa lời ra ngoài,
vậy mà vừa khi tôi được đưa ra khỏi phòng sinh, A Việt đã lén kể cho tôi nghe.

Tôi nghĩ tới cảnh đó, không nhịn được bật cười.
Nhưng vừa cười, nước mắt lại tuôn rơi.

Cho dù có kiên cường đến mấy, cam tâm tình nguyện chịu đựng bao khổ cực,
thì ai mà không mong được người thương xót, nâng niu chứ?

Sau khi sinh không lâu, Mạnh Kính Chiêu đã đặt lịch phẫu thuật triệt sản.
Lão thái thái nhà họ Mạnh vẫn hơi không bằng lòng.
Nhưng người già tuy cổ hủ, bế đứa chắt trên tay lại mãn nguyện, không nói gì thêm.

Lần này Mạnh Kính Chiêu trở về, trên người còn mang vết thương.
Khoảng thời gian anh bặt vô âm tín, cũng chính vì thương thế quá nặng.

Tôi không nói gì.
Chỉ đến khi con được ba tháng, thân thể tôi hoàn toàn hồi phục,
tôi mới bảo anh cùng tôi tới một ngôi chùa.

Anh không tin Phật, còn tôi thì tin.
Chỉ mong Bồ Tát nhìn tôi lòng thành mà phù hộ cho anh.

Khi quỳ dâng hương trước Phật,
Mạnh Kính Chiêu bỗng nói với tôi:
“Niệm Niệm, em không biết anh đã mang bao nhiêu tội…”

Thuốc là anh cố tình đổi.
Vụ nổ khiến bệnh viện mất điện cũng là do anh sắp đặt.
Sau đó, anh lại dụ dỗ tôi rời Trung Quốc để đến bên anh.

Anh không sợ Phật trách tội.
Chỉ sợ tôi sẽ sợ hãi, xa lánh anh.
Chỉ sợ, lòng tham đối với tôi, không thể được tha thứ.

Tôi liếc anh, đưa hương sang:
“Vậy anh cũng không biết Bồ Tát ở đây linh ứng và từ bi đến nhường nào.”

Mạnh Kính Chiêu cầm lấy hương, nhìn tôi thành kính quỳ xuống,
cuối cùng cũng học theo dáng tôi, quỳ bên cạnh.

Tôi ngước mắt nhìn tượng Phật từ bi.
Còn Mạnh Kính Chiêu lại liên tục quay sang nhìn tôi.

Rất lâu rất lâu về trước, chúng tôi đều không hay biết.
Khi ấy chỉ là một ánh mắt ngoái nhìn.
Nhưng đã định sẵn cả một đời, một kiếp.

– Hết –


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Cổ Truyện. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!