Tôi Chỉ Coi Cô Ấy Là Em Gái - CT

Chương 5



11

Sau 30 ngày “lạnh” theo quy định, anh có chút lưỡng lự.

Tôi nhắc:
“Fan bây giờ tinh mắt lắm, nếu phát hiện chúng ta chưa ly hôn thật, anh sẽ mang tiếng ngoại tình thật sự.”

Anh lập tức ký tên, đóng dấu vân tay.

Trong lúc chờ lấy giấy,
anh còn nói:
“Đợi qua đợt này, chúng ta tái hôn, nói với fan là hợp lại.”

Khi cầm giấy ly hôn mới tinh,
tôi bật cười:
“Muốn cưới, thì cưới Bạch Sở Sở đi. Tôi không rảnh. Anh nói coi cô ta như em gái, vậy anh có hôn em gái mình giữa phố không?”

Anh sững người:
“Em nói gì vậy?”

Tôi nhìn anh, ánh mắt chứa đầy ghê tởm, từng chữ rành rọt:
“Tôi thấy anh thật ghê tởm! Hôn em gái mình, thật buồn nôn! Đứng gần anh thôi, tôi thấy không khí cũng bị ô nhiễm. Sau này cút xa tôi ra!”

Mặt anh trắng bệch, trông thật thảm hại.
Nhưng tôi sẽ không quay đầu nữa.

Tôi chặn mọi liên lạc với anh,
nghỉ việc ở công ty quản lý nơi anh ký hợp đồng.

Đã đến lúc sống cho chính mình.

Tôi lập công ty giải trí riêng.
Không ít nghệ sĩ tôi từng nâng đỡ – giờ đang nổi tiếng – đồng ý ký hợp đồng.

Sự nghiệp của tôi phất lên như diều gặp gió.

Còn Phó Vân Thâm?
Anh xuống dốc không phanh.

Không có tôi chọn kịch bản,
anh chọn sai vai, công ty lại bắt anh bồi thường
Phim chìm  đến mức chẳng ai nhớ nổi tên.

Trong thời gian đó, anh liên tục cố chọc tức tôi,
dẫn Bạch Sở Sở đi đâu cũng ân ái, hôn hít trước mặt.

Nhưng tim tôi chẳng còn chút rung động.

Suốt một năm sau ly hôn,
anh cắm đầu đóng phim liên tục nhưng chẳng có nổi một bộ nổi tiếng.

Cuối cùng, anh cuống lên, tìm tôi.

Anh nói:
“Anh với Sở Sở ân ái trước mặt em chỉ để chọc em ghen thôi. Anh luôn để trống mục hôn nhân trên hồ sơ, anh vẫn đợi em tái hôn với anh.”

Tôi nhướng mày:
“Muốn tái hôn hả? Anh đi kiểm tra xem có bệnh truyền nhiễm không đã.”

Anh sững lại:
“Ý em là gì?”

Tôi thong thả đáp:
“Anh không biết à? Bạch Sở Sở bị bệnh đó. Nếu anh sạch sẽ, tôi tin anh với cô ta chẳng làm gì.”

Sắc mặt anh đen như mực.

Tôi giả vờ vô tội:
“Mặt anh sao vậy? Không phải anh bảo mình trong sạch sao? Nếu chưa ngủ với cô ta thì sao mà lây được bệnh.”

Anh tái xanh, hoảng loạn  bỏ đi.

Chuyện Bạch Sở Sở mắc bệnh là bạn tôi thấy ở bệnh viện kể lại.
Tôi lập tức đi kiểm tra – may mắn là hoàn toàn khỏe mạnh.

Sau đó, tôi điều tra quá khứ cô ta,
hóa ra từng làm việc ở quán bar đêm không đứng đắn.

Tôi “tốt bụng” báo cho Phó Vân Thâm.
Rồi báo cảnh sát việc cô ta đẩy tôi xuống nước.
May mà đạo diễn quay cảnh đó, đủ làm chứng cứ tội mưu s/á/t.

Ngày cô ta bị bắt, cô ta kéo Phó Vân Thâm chết chung,
tung luôn chuyện anh bị bệnh cho giới truyền thông giữa lúc tin tức mưu s/á/t đang rần rần.

Tên anh lập tức thành hot search,
bị bôi đen không cách cứu.

Không ai dám mời anh đóng phim nữa.
Scandal ngoại tình thời còn là chồng tôi cũng bị đào lại, hình ảnh và thời gian rõ rành rành.

Anh không bao giờ ngóc đầu lên nổi.

Đàn ông ngoại tình còn được tha thứ,
nhưng mắc bệnh thì ai dám lại gần?

Các nhãn hàng đồng loạt cắt hợp đồng, anh phải bồi thường đến sạch sẽ, thành kẻ trắng tay.

Bạch Sở Sở thì bị kết án vì mưu s/á/t.

Sau này, tôi gặp người tôi thật sự yêu.

Một ngày mùa đông lạnh, khi hẹn hò,
tôi thấy một kẻ ăn xin rách rưới xin tiền, khuôn mặt quen quen.

Bạn trai tôi tốt bụng, cho hắn 100 tệ.

Hắn cúi gằm, lí nhí nói “Cảm ơn”.

Khi tôi quay đầu lại lần nữa, hắn đã biến mất.

Tôi cũng chẳng bận tâm.

Người phải nhìn về phía trước.

Lần này, tôi chắc chắn rằng mình đã gặp đúng người.
Chúng tôi sẽ mãi hạnh phúc.

-HẾT-

 


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Cổ Truyện. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!