Tôi không phát điên, ai điên đây? - CT

Chương 4



Tôi bịa đại một lý do trong phim thần tượng:
“Đợi một năm nữa, khi anh đủ mạnh mẽ, em sẽ đến tìm.
Trong thời gian này, anh không được tìm em.”

Anh… tin thật.

Giờ anh đã là người quyền lực nhất Vân Thị.

15

Từ lúc tôi gặp Ôn Thời Hạ hai hôm trước,
cậu này như trúng bùa — ngày nào cũng gọi điện.

Tôi bỗng thấy hơi hối hận.
Sao mà bám người thế không biết!

Vừa cúp máy, ngẩng đầu đã thấy hai người bước tới.
Là Thẩm Âm và mẹ cô ta.

Thẩm Âm lườm tôi, kiêu ngạo nói:
“Đúng là xúi quẩy.”

Có vẻ mấy cái bạt tai trước đó chưa đủ nhớ đời.

“Tiểu Âm, không được vô lễ.” – Thẩm Tâm Diện nghiêm mặt.

Bà ta bước lại gần:
“Cô là Tống Hòa đúng không?
Tôi biết chuyện giữa cô và Tiểu Âm.
Chuyện này đúng là nó sai, tôi thay nó xin lỗi cô.”

Thẩm Âm kéo mẹ, giận dữ:
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Rõ ràng là cô ta đánh con!”

Thẩm Tâm Diện lơ đi, mỉm cười nhìn tôi:
“Không biết cô Tống có chút thời gian không?
Tôi muốn nói chuyện một lát.”

Tôi nhếch môi:
“Được thôi.”

Để xem con cáo già này định giở trò gì.

16

Tôi ngồi chơi game “Xếp hình” trên điện thoại, im như tượng.

Thẩm Âm bị mẹ đuổi đi.

Sau khi nhấp một ngụm cà phê, bà ta lên tiếng:
“Cố Xuyên là đứa trẻ tốt. Tiểu Âm rất thích nó.”

“Tuyệt vời!”
 Tiếng game vang lên.

“Tôi nghe nói cô đang làm trợ lý ở một công ty nhỏ?
Chắc lương không cao nhỉ?
Trong thẻ này có 5 triệu. Mật khẩu sáu con sáu.”

Bà ta đưa ra một chiếc thẻ ngân hàng.

“Không thể tin nổi!”
 Game lại vang lên.

“Tôi hy vọng cô biến mất khỏi cuộc đời Cố Xuyên.” – giọng bà ta lạnh xuống.

Tôi lười biếng ngẩng đầu, đặt điện thoại xuống, vòng ra ngồi cạnh bà ta.

Bà cau mày, hơi dịch sang bên.

Tôi quàng tay qua vai, ánh mắt ngắm kỹ khuôn mặt đó.

Phải công nhận, Thẩm Tâm Diện bảo dưỡng cực tốt.
Bà ta đứng cạnh Thẩm Âm, như chị em.

Nhìn bà ta thế này, chắc nhờ mặt mũi mà quyến rũ được Hứa An.

Tay tôi từ cổ trượt lên mặt bà.
Bà giật mình, nhìn về phía cửa.

Tôi ghé sát, cười toe toét:
“Bé cưng, mùi hương của cô thơm quá.”

Bà ta hoảng loạn:
“Tống Hòa, cô… cô định làm gì?”

Câu hỏi ấy — y như kiểu của Hứa An.

Tôi cưng chiều nhìn bà:
“Làm cô được không?”

Bà hét lên.

Nhưng chỗ này là bà tự chọn —
kín đáo, cách âm tốt.

“Đồ b/i/ế/n t/h/á/i!”

“Suỵt bé cưng.
Cô không muốn tôi rời khỏi Cố Xuyên sao?
Chỉ cần cô đồng ý làm người yêu tôi,
tôi lập tức rút lui.

Ngay cái nhìn đầu tiên, tôi đã yêu cô mất rồi.
Dù cô có vài nếp nhăn, hơi thấp một tẹo,
nhưng không sao cả.
Tuổi tác, giới tính đâu có quan trọng.
Yêu là đủ rồi.”

“Từ hôm nay, Tiểu Âm là con gái tôi.
Cố Xuyên là con rể tôi.
Chúng ta sẽ là một gia đình đầm ấm hạnh phúc.”

Bà ta vùng vẫy bằng đôi chân ngắn ngủn, mắt đầy kinh hãi.

Đúng lúc đó, cửa bật mở.
Thẩm Âm xông vào.

Thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta hét toáng:
“Mẹ! Mẹ với cô ta đang làm cái gì vậy?!”

Tôi buông tay, thở dài:
“Cưng à, con thấy rồi thì mẹ cũng nói luôn.”

Thẩm Tâm Diện hốt hoảng nhìn con:
“Tiểu Âm, không phải vậy đâu!”

Nhưng bà ta đang ngồi trong, lảo đảo rồi ngã vào lòng tôi.

“Cẩn thận chứ, da thịt cô mềm mại thơm thật đấy.”
Tôi nhéo nhéo.

Thẩm Âm không chịu nổi nữa:
“Ghê tởm!
Khó trách mẹ nãy giờ cư xử kỳ lạ…
Thì ra hai người sớm đã… đã…”

Cô ta chạy mất.

Tôi nghiêng người, Thẩm Tâm Diện như con chuột trắng lao ra khỏi phòng.

Tôi cười tà, nhặt thẻ ngân hàng trên bàn, quay lại chỗ ngồi.

Xếp hình hoàn tất.
 Điện thoại reo vui vẻ:
“Tuyệt đỉnh!”

17

Ôn Thời Hạ làm việc rất nhanh.

Quản gia cũ của nhà họ Hứa năm xưa, đã bị anh tìm ra.

“Sự ra đi của Tống Kiều… đúng là tự s/á/t.” – ông ta run rẩy nói.

Tôi đứng dậy, mỉm cười:
“Tôi tin ông.”

Mắt ông ta lóe lên niềm vui.

Nhưng giây sau, nụ cười đó đóng băng.

“Cô… cô không bảo là tin tôi sao?”

Tôi phì cười:
“Hơn bốn mươi tuổi đầu rồi, mà dễ tin người thế à?”

Nước mắt lấp lánh trong mắt ông ta, thân hình run bần bật.

Lão Nhị nhếch môi khinh bỉ:
“Đại ca, đàn ông mà sao yếu đuối vậy?
Chơi quả bóng với em tí mà đã khóc ầm lên?”

Vừa dứt lời — người đàn ông bị trói vào cột hét lên:
“Tôi yếu đuối á? Mẹ kiếp yếu cái đầu anh!
Cái anh cầm là bóng chì đấy!!”

Tôi lẩm bẩm:
“Giữa bóng chì và đầu người, cái nào cứng hơn?”

Lão Nhị nghiêm túc đáp:
“Đại ca, dễ mà, em sẽ cố ném trúng đầu hắn.”

Ôm quả bóng, mắt hắn nhìn thẳng phía trước:
“Ba, hai…”

“Khoan! Khoan đã!” – ông già kia hoảng loạn hét lên.
Quần đã ướt một mảng.
“Tống Kiều… là bị người t/ì/n/h s/á/t.”

Tim tôi siết lại:
“Ai?”

Ông ta lập tức khai ra như trút đậu từ ống tre.

18

Hứa An cuối cùng cũng cưới vợ.


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Cổ Truyện. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!