Vãn Chước - CT

Chương 5



13

Con trai bà Tôn về làm nhanh lắm, ruộng hôm sau đã gần xong.

Nhưng đoàn tụ ngắn ngủi rồi lại phải chia ly.

Bé gái tám tuổi níu áo mẹ không buông, khóc ré lên.

Còn chị mười tuổi thì đã sớm hiểu chuyện. Kéo em gái lại, đứng im trước cửa tiễn bố mẹ đi, không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt rồi vụng trộm lau đi.

Đôi mắt không rời bố mẹ, như muốn nhìn thêm được giây nào hay giây đó.

“Ba mẹ, Tết này về sớm nhé.”

“Ừ, ngoan, về đi, đừng tiễn nữa.”

Hai vợ chồng lên xe máy rời đi, còn ném tiền xuống đất. Bà Tôn nhặt lên, định đuổi theo thì bị bé lớn kéo lại:
“Họ đi rồi, đuổi không kịp đâu.”

Bà cầm tiền, dùng đôi tay nhăn nheo lau nước mắt.

Người ta nói chia ly là để đoàn tụ đẹp hơn.
Nhưng chia ly nhiều đến vậy, mà sao đoàn tụ vẫn cứ ngắn ngủi thế này?

Giây phút đó, già trẻ lớn bé đều rơi lệ.
Cả chúng tôi – những người ngoài cuộc – cũng nghẹn lòng.

“Tội quá…” – Trình Thanh sụt sùi.

“Tôi… đàn ông mà cũng muốn khóc.” – Tô Giản đỏ mắt.

Hứa Dữu Ninh lặng lẽ lau nước mắt, rồi lặng lẽ quay về phòng.

【Hu hu… thương bé lớn quá, mới tí tuổi đã phải hiểu chuyện như vậy.】
【Tôi ghét chữ “hiểu chuyện” nhất. Nếu có thể chọn, đứa trẻ nào muốn làm người hiểu chuyện chứ?】
【“Hiểu chuyện” chính là một cái gông đạo đức.】

Hôm nay là đêm cuối cùng quay 《Vãn Chước》, mọi người chuẩn bị quây quần trong sân nhỏ, nhóm lửa trại và ăn lẩu.

“Nhưng mà… chúng ta không có gói lẩu!”

“Sẽ có mà.” – Tôi nhìn sang tổ chương trình – “Bọn họ chắc chắn có.”

“Nhưng đạo diễn có cho chúng ta không?”

“Để chị Trình Thanh đi hỏi Châu Lãng đi.” – Châu Sách cúi đầu nhóm lửa, nói khẽ.

“Tôi?” – Trình Thanh hơi nghi hoặc, nhưng vẫn đi làm theo.

Chẳng mấy chốc, chị đã mang gói lẩu về.

“Ủa, sao khác biệt thế nhỉ? Tôi xin thì anh ta đâu có chịu vậy?” – Tô Giản bĩu môi bất mãn.

Rượu mận pha đá, mát lạnh giải ngấy, dưới ánh lửa trại, hơi men nhè nhẹ bốc lên.

“Quyết định rồi! Tôi phải giải nghệ! Tôi muốn sống như thế này!” – Trình Thanh mắt lim dim, lắc đầu nghiêng ngả, y hệt người say.

“Ăn đồ ngon, uống rượu ngon, nhìn núi non sông suối, gặp gỡ những chuyện người mới lạ.” – Chị vừa nói vừa gật gù.

Trong khói lửa và tiếng cười, mọi người hứng chí, còn ép đạo diễn uống rượu trắng, uống đến say mèm.

Cuối cùng, Châu Lãng cũng say mềm, thật lòng mà nói ra:
“Trình Thanh, anh thích em.”

Hai nhân vật chính đều say bất tỉnh, chỉ còn chúng tôi trố mắt nhìn nhau.

Kết quả là hôm sau, cả hai đều không nhớ gì hết!
Không sao, mạng sẽ nhớ thay họ.

【Aaaa! Tôi biết ngay đạo diễn Châu Lãng thích Trình Thanh mà!】
【Trình Thanh: “Có ếch!”
Châu Lãng: “Dừng quay, để tôi bắt!”
Hứa Dữu Ninh: “Có cóc!”
Châu Lãng: “Zoom cận cảnh!”】
【Châu Lãng thảm ghê, thầm yêu bao năm, cuối cùng lấy rượu làm can đảm tỏ tình, ai dè hôm sau quên sạch, quay lại tiếp tục… âm thầm crush.】
【Chỉ mình tôi thấy vui vì Trình Thanh cuối cùng cũng thông suốt, không cần vì công ty rác đó mà liều mạng.】
【Khoan… Hứa Dữu Ninh sao vậy nhỉ, cứ lén lau nước mắt mãi. Có phải tâm trạng cô ấy có vấn đề không?】
【Tôi cũng thấy… nụ cười của Hứa Dữu Ninh gượng gạo lắm, khóe miệng cười mà mắt lại buồn.】

15

Ngay khi 《Vãn Chước》 phát sóng, tỷ lệ người xem bùng nổ.
Ai cũng khao khát một cuộc sống “ngồi hái cúc bên hàng rào, thong thả ngắm Nam Sơn”.

Danh tiếng của tôi cũng được rửa sạch trong một đêm.
Tôi với Châu Sách trên chương trình ngoài ăn ra vẫn là ăn.
Mà đã là người chỉ biết ăn… thì làm gì có tâm địa xấu?

Nhưng chưa kịp vui, scandal của Hứa Dữu Ninh bất ngờ leo hot search:

#HứaDữuNinhBấtHiếu#
#HứaDữuNinhTừChốiNuôiCha#

Kèm theo đó là một đoạn phỏng vấn:
Cha cô ấy nói chưa từng nhận trợ cấp, một mình cực khổ nuôi con lớn mà lại bị đối xử thế này.

Tôi liếc nhìn bình luận bên dưới—đều là lời mắng chửi.
Chỉ trong chốc lát, cả mạng chìm trong làn sóng chỉ trích dữ dội.

“Không phải hôm nay… À đúng rồi, hôm nay! Ai biết nhà Hứa Dữu Ninh đâu, mau tới đi!” – Châu Lãng gọi điện, câu được câu mất.

Khi Tô Giản đến nơi, Hứa Dữu Ninh đã uống thuốc ngủ.
May mà cấp cứu kịp thời. Khi tôi và Châu Sách tới bệnh viện, Tô Giản vẫn luôn ở cạnh cô ấy.

Khuôn mặt cô trắng bệch.
Tô Giản – vốn ồn ào – nay lại bình tĩnh lạ thường, giúp cô giải quyết công việc và scandal.

Anh thay mặt cô đăng tải phản bác:
【Một kẻ nói chưa từng nhận trợ cấp nhưng lại nướng 30 triệu trong một đêm ở sòng bạc.】

Châu Sách cũng ra tay, cung cấp chứng cứ.
Một con nghiện cờ bạc, chứng cứ đầy đủ, tống vào tù dễ như chơi.

Nhưng Hứa Dữu Ninh vẫn chẳng cười nổi.
Tô Giản gần như không rời nửa bước, sợ cô nghĩ quẩn.

Cùng lúc đó, đơn giải ước của tôi và Trình Thanh đều về tay.
Nhìn hợp đồng ghi phí vi phạm = 0, thậm chí còn kèm thêm bồi thường và thanh minh scandal cũ, tôi choáng váng.

Châu Sách nhếch môi:
“Họ ỷ thế hiếp một diễn viên nhỏ như em, thì anh cũng ỷ thế đè bẹp công ty nhỏ của họ thôi.”

Trình Thanh sau khi cắt đứt với quản lý, không ký công ty mới.
Nhưng với Châu Lãng săn sóc tài nguyên tận răng, ký hay không cũng như nhau.

Trong khi cuộc sống dần bình yên, 《Vãn Chước 2》 âm thầm khởi quay.

Phiên ngoại – Tôi và Châu Sách

Dạo này tôi sống thoải mái cực.
Thỉnh thoảng nhận vai thích hợp, rảnh thì làm chuyến du lịch “ba ngày năm thành phố” cho vui.
Chỉ là phía sau giờ… luôn có cái đuôi.

Châu Sách tới nhà tôi, lại xách theo cái hộp đỏ lần trước.

Mở ra—
Một chồng sổ đỏ, cả xâu chìa khóa xe, thẻ ngân hàng, ngọc Hòa Điền, vàng…

Tôi đơ mặt:
“Anh lại cầm nhầm hả?”

“Không. Lần này là của anh, không phải anh trai.” – Anh nghiêm túc – “Anh theo em lâu vậy, chẳng lẽ không được danh phận à?”

Châu Sách nhìn tôi, căng thẳng như sợ tôi từ chối.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, tiến lên ôm cổ, nhẹ nhàng chạm môi:
“Danh phận quan trọng hay cái này quan trọng?”

Mắt anh trầm xuống, đầy ý chiếm hữu:
“Anh muốn cả hai.”

Nói rồi, anh siết eo tôi, hôn sâu thêm, môi răng quấn quýt, mãnh liệt đến nghẹt thở.

Tôi đẩy anh ra, giọng gấp:
“Không công khai, em không…”

“Vậy công khai.” Anh cười xấu xa.
Chắc lần này công khai… chính là tin kết hôn mất thôi.

Phiên ngoại – Hứa Dữu Ninh

Anh ấy vốn không phải như thế.
Trước khi sa vào cờ bạc,ông là một người cha tuyệt vời.

Ngày ấy mẹ tôi còn sống, hai người đi làm xa, Tết về luôn mua đầy quà.

“Ngon không? Bố thấy ông chủ mua cho con gái nên cũng mua cho con đấy.”
“Dữu Ninh, ai bắt nạt con nói bố, bố báo thù cho.”
“Tiền tiêu vặt đừng tiếc, bố sẽ kiếm về.”
“Đừng khóc nữa, bố đi làm, con ngoan học hành, Tết bố về.”
“Chờ bố kiếm đủ tiền, bố sẽ không đi nữa, ở nhà ngày nào cũng bên con.”

Ngày tiễn tôi đến trường, tôi thấy mắt bố đỏ hoe.
Quê tôi lũ lụt, không liên lạc được, ông suýt bơi về.
Tết không mua được vé, ông đứng tàu suốt đêm chỉ để về nhìn tôi.

Người ta nói chia ly để đổi lấy đoàn tụ tốt đẹp hơn.
Nhưng bao lần chia ly rồi… sao cuối cùng lại thành thế này?

Nếu bố mãi là kẻ mê cờ bạc, tôi sẽ dứt khoát cắt đứt.
Nhưng ký ức về người bố tốt năm nào… khiến tôi chẳng thể buông tay.

Phiên ngoại – Châu Lãng

Tôi đã trọng sinh.

Kiếp trước, tôi không quay 《Vãn Chước》.

Ngày 20/10, MC Hứa Dữu Ninh uống thuốc ngủ tự tử. Cảnh sát xác nhận cô mắc trầm cảm nặng.
Ngày 25/10, diễn viên Trình Thanh tự tử, nghi do rối loạn lo âu.
Ngày 27/10, diễn viên Tô Giản qua đời, mắc chứng chán ăn.

Tháng 10 năm đó, giới giải trí gọi là “Tháng Mười đen tối.”

Kiếp này, tôi luôn suy nghĩ: Làm sao để tránh bi kịch đó?

Cho đến khi thấy video paparazzi quay Lâm Tự—cô rong ruổi ba ngày năm thành phố, tự do, vui vẻ, gõ mộc ngư, đi chùa giải ưu phiền, ăn khắp nơi tìm niềm vui…

Một năm trước, tôi từng gặp cô ở phòng khám tâm lý.
Cô đã tự cứu được chính mình.

Vậy nên tôi muốn quay 《Vãn Chước》.
Cho những người từng tuyệt vọng một cơ hội.
Cho những khán giả đang trầm cảm một lối thoát.
Cho mối tình thầm lặng của tôi thêm một lần cơ hội.

Nhìn trường quay 《Vãn Chước 2 náo nhiệt, tôi mỉm cười:
May quá… mọi người đều ở đây.

— Hoàn — Phóng Dương Đích Hôi Hôi

 


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Cổ Truyện. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!