12
Ánh mắt tôi vô tình lướt qua đôi chân què của Cố Thành, rồi nhìn đến hai đứa Cố Viên, Cố Phương đang ăn đến miệng đầy vụn bánh.
Tôi đứng dậy rời đi.
Trong tấm kính phản chiếu, ánh mắt Cố Thành nhìn theo lưng tôi dần trở nên dữ tợn.
Ngày hôm sau, cửa hàng của tôi bị phóng hỏa.
May mắn phát hiện kịp thời nên thiệt hại không lớn, hơn nữa tôi và chị họ cũng không ngủ lại trong cửa hàng.
Ba anh em Cố Thành bị bắt tại nhà ga, trên người còn giấu hơn mấy nghìn tiền mặt bị mất trong cửa hàng.
Cố Thành cố ý phóng hỏa, thêm tội trộm cắp, lần này đủ để vào tù khóc than nhiều năm.
Cố Viên và Cố Phương vì tuổi còn nhỏ nên bị đưa về quê.
Trước khi bị giam, Cố Thành yêu cầu gặp tôi:
“Có thể… chăm sóc Phương và Viên giúp anh không? Chúng còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Tôi bật cười mỉa:
“Không thể. Tôi là loại đàn bà không có lương tâm mà.”
Kiếp trước, khi tôi bệnh nặng nằm chờ c/h/ế/t, hai đứa em đó đều đã trưởng thành, lập gia đình.
Tôi nằm trong căn nhà cũ, không ai hỏi thăm.
Trưởng thôn gọi điện, chúng mới miễn cưỡng tới, nhưng ngay cả một cốc nước cũng chẳng buồn rót cho tôi.
Sau đó, Cố Thành hỏi chúng sống thế nào.
Chúng trả lời:
“Con đàn bà đó cũng coi như có lương tâm, không bạc đãi bọn tôi.
Nhưng trong lòng chúng tôi, chỉ thừa nhận Tú Cầm chị mới là chị dâu.”
Nửa đời khổ cực vì chúng, đổi lại, trong miệng chúng tôi chỉ là “con đàn bà đó”.
Nghe xong, mặt Cố Thành biến sắc, run rẩy chỉ vào tôi:
“Cô… cô cũng trọng sinh về à?
Chẳng trách… Cô cố tình để tiền ở nơi dễ thấy, cố tình chọc giận tôi.
Còn nữa… Cô cố tình bỏ đi trước khi tôi giả c/h/ế/t, không phải vì đau lòng tôi với Tú Cầm sao?”
Anh ta gào lên mất kiểm soát, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Tôi vô tội lắc đầu:
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Cố Thành òa khóc:
“Tôi xin cô! Kiếp trước là tôi sai, tôi xin lỗi được không?”
Anh ta thực sự hối hận sao?
Không. Anh chỉ sợ.
Sợ rằng tôi sẽ tiếp tục trả thù hai đứa em của anh ta.
Thật ra, sau khi đến Quảng thị, tôi chưa từng định dây dưa với bọn họ nữa.
Nhưng chính họ không chịu buông tha tôi.
Tôi và ông chủ trà quán vốn chỉ là bạn bè, chưa từng phát triển quan hệ nam nữ.
Hôm ấy, tôi cố ý nhờ anh ấy giúp diễn trò, chỉ để khiến Cố Thành bẽ mặt.
Giờ anh ta nhận ra tôi không bao giờ quay lại nữa, nên mới liều lĩnh làm vậy.
Bị giam vào đây, cũng coi như chấm dứt tất cả.
Về phần Cố Phương và Cố Viên, có một người anh ngồi tù, không nhà cửa, lại thêm thói lười nhác, những ngày sau chắc chắn sẽ khổ không kể xiết.
Nghe nói chúng còn tìm đến gây chuyện với Chu Tú Cầm.
Nhà chồng của Tú Cầm vừa nghe chuyện cũ của cô ta liền lập tức hủy hôn.
Hai đứa bị nhà Tú Cầm mắng té tát.
Quả nhiên, ác nhân phải có ác nhân trị.
Tôi bước ra ngoài. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống.
Ngày đầu tiên gặp Cố Thành, anh ta chia đôi chiếc bánh bao cho em trai, em gái.
Hai đứa hỏi:
“Anh không ăn à?”
Anh cười hiền:
“Anh không đói, hai đứa ăn đi.”
Mẹ tôi lúc ấy cảm động, ghé vào tai tôi:
“Đứa trẻ này ngoan thật, Tiểu Nhã, con có muốn có một anh trai không?”
Tôi mừng rỡ gật đầu.
“Mẹ sẽ để nó làm người nhà con nhé. Bằng không, nếu mẹ đi rồi, con chỉ còn một mình, chẳng còn giống nhà nữa.”
Bây giờ, tôi muốn nói với mẹ:
“Nhà không phải được định nghĩa bằng số người.
Nơi nào bình yên, nơi đó là nhà của con.
Có thể chỉ một mình, cũng có thể là nhiều người.”
Chị họ thấy tôi về, hào hứng kéo tay tôi:
“Kiểu quần bò em thiết kế lại bán chạy quá trời!”
Tốt lắm.
Kiếp này, tôi tương lai sáng lạn, thuận buồm xuôi gió.
(Toàn văn hoàn)