Mẹ nôn liên tục, nôn đến mức không đi làm nổi, đành phải xin nghỉ ở nhà.
Ba thì không muốn can dự vào chuyện mẹ chồng – nàng dâu, lấy cớ tăng ca, tối nào cũng về nhà lúc nửa đêm.
Tôi thuê người theo dõi, phát hiện tối nào ba cũng đến nhà Lâm Cẩm, còn chụp được ảnh ông ấy dắt con trai riêng ra ngoài chơi.
Chưa đầy mấy hôm, bà nội lại nghe từ người quen trong làng nói đến một phòng khám “chui”, nhất định lôi mẹ tới khám.
Biết chắc đứa bé trong bụng là con trai, bà vui như mở hội.
Để bồi bổ cho cháu đích tôn, bà bắt đầu nấu đủ loại canh tẩm bổ cho mẹ mỗi ngày.
Chỉ có điều, bà đâu biết những món đó không bồi bổ cho thai nhi mà lại khiến mẹ tôi béo lên mất kiểm soát.
Mẹ lén khóc với ba không ít lần, nhưng ông ta luôn nói bà nội là vì đứa nhỏ, khuyên mẹ ráng nhịn.
Chỉ trong vòng một tháng, cơ thể mẹ như bị bơm khí, phình to thấy rõ, nhìn già đi cả chục tuổi.
Tôi đưa mẹ đi khám thai, bác sĩ xem kết quả chỉ biết lắc đầu.
Mẹ vốn đã bị cao huyết áp, giờ còn thêm mỡ máu và axit uric cao, thân thể nặng nề đến mức đi vài bước đã thở dốc.
Trên đường về, mẹ sờ bụng, thất thần nói:
“Nếu không vì đứa con này, có khi ba con đã bỏ đi theo con hồ ly Lâm Cẩm rồi.”
“Còn bà nội, chắc chắn sẽ làm loạn không yên.”
“Nhưng giữ đứa bé này, chẳng khác nào mất nửa cái mạng. Ăn không vô, ngủ không được, bác sĩ còn nói nguy hiểm cao.”
Tôi sợ mẹ nảy sinh ý định phá thai, liền vội vàng đẩy trách nhiệm sang bà nội:
“Mẹ, bác sĩ đâu có nói không giữ được, mẹ đừng nghĩ nhiều.”
“Chuyện này là lỗi của bà nội, bà cứ ngày nào cũng hầm canh bắt mẹ uống, chẳng có ích gì cả.”
“Con còn từng khuyên bà, nhưng bà chửi con một trận tơi tả.”
Mẹ nghiến răng:
“Tôi thấy bà ta không có ý tốt, cố tình đến hại tôi thì đúng hơn.”
Về đến nhà, bà nội vừa khui nồi canh móng giò nóng hổi mang ra.
Thấy mẹ về, bà liền vẫy tay:
“Mau tới uống khi còn nóng!”
Mẹ đã không chịu nổi nữa, trút hết cơn giận:
“Đều tại bà ép tôi uống mấy thứ canh linh tinh này mỗi ngày, bác sĩ đã nói rồi, nếu còn tiếp tục thì không giữ nổi đứa bé đâu!”
Bà nội không ngờ bà ấy lại dám phản ứng gay gắt như vậy, cổ nghẹn cứng lại:
“Nói bậy, bác sĩ toàn cố tình hù dọa để lừa tiền thuốc thôi.”
“Nhà bên cạnh tôi, con dâu người ta uống canh mỗi ngày, sinh con ra trắng trẻo khỏe mạnh. Là do cô già rồi yếu, hấp thụ không nổi thì có, còn đổ vạ cho tôi à?”
Mẹ cười lạnh một tiếng, bưng nồi canh lên đổ thẳng cả nồi vào bồn rửa.
Nồi bị đập vỡ toang, vang lên một tiếng “choang” lớn.
Bà nội tức điên, chỉ vào mặt mẹ mà mắng không ngừng.
Tôi nấp một bên xem náo nhiệt, thấy hai người sắp lao vào nhau giật tóc, tôi vội nhào ra ôm chặt lấy mẹ:
“Mẹ, đừng động tay động chân, giờ mẹ không thể làm mấy động tác mạnh như vậy!”
Mẹ không thể vùng vẫy được, bị bà nội nhanh tay túm lấy tóc.
Bà nội không dám đụng vào bụng bà, liền tát liên tiếp vào mặt.
Vừa tát vừa mắng:
“Con đ/ĩ nhỏ, mày giỏi lắm, hôm nay tao phải dạy dỗ mày cho ra hồn!”
Tôi ngẩng đầu nhìn, mặt mẹ đã sưng như đầu heo, toàn má là vết bàn tay đỏ ửng.
Thấy tình hình vừa đủ, tôi liền quay sang ôm chặt lấy bà nội:
“Bà nội, đừng đánh nữa! Mẹ còn đang mang cháu trai của bà mà!”
Mất đi sự kìm chế của tôi, mẹ lùi lại hai bước, ôm bụng lao tới như một mũi tên.
Tôi vội buông tay, nhìn bà nội bị mẹ dùng đầu húc ngã lăn ra đất.
Nhìn hai người lao vào nhau giằng co, tôi vui như mở hội.
Vừa la lên “đừng đánh nữa”, tôi vừa bình thản mở cửa gọi người giúp đỡ.
Âm thanh trước đó đã thu hút hàng xóm, nghe tôi gọi thì liền nhiệt tình chạy đến.
Lúc ba nghe tin chạy về, hai người đã bị tách ra.
Mẹ ôm bụng, ngồi co rúm trên ghế sô pha, nước mắt giàn giụa.
Bà nội ngồi ở phía đối diện, chỉ vào mẹ mà mắng:
“Con đ/ĩ nhỏ, đánh mẹ chồng mà còn dám khóc? Nhà này sao lại xui xẻo mà có thứ con dâu vô lương tâm như mày chứ!”
“Bao năm không sinh được đứa con trai, Hữu Đức đáng lẽ phải nghe lời tao ly hôn sớm, cưới đứa trẻ đẹp hơn.”
“Đủ rồi!” Ba nhíu mày, vỗ bàn một cái.
Bà nội trợn mắt:
“Mày dám quát tao?”
Ba cứng được đúng một giây, rồi lập tức xuống giọng:
“Mẹ à, mẹ ra ngoài cũng gần một tháng rồi, hôm qua thằng Tài còn nói là bé Đa Đa nhớ mẹ lắm… Hay hôm nay con đưa mẹ về nhé?”
Dĩ nhiên là cái cớ do ba nghĩ ra, con gái của chú Hai – bé Đa Đa – mới hơn một tuổi, nói còn chưa sõi.
Bà nội vừa gây ra chuyện lớn thế này, ở lại cũng không tiện, đành phải bám theo lý do đó mà xuống thang:
“Được, tôi về quê ngay bây giờ, khỏi vướng mắt ai.”
Bà vào phòng thu dọn đồ đạc, còn tranh thủ “vét sạch” một lượt trong nhà, sai ba tôi khuân ra xe.
Thấy bà sắp đi, tôi lập tức đi theo, ngoan ngoãn cúi đầu:
“Bà nội, bà đừng giận quá mà ảnh hưởng sức khỏe. Sau này nhà họ Lý còn phải nhờ vào bà nữa mà.”
Câu này khiến bà nghe rất lọt tai, liếc nhìn tôi một cái:
“Mày còn đỡ hơn cái thứ xui xẻo kia nhiều.”
Tôi cười tươi:
“Mẹ con tính nóng lắm, dạo trước còn vì chuyện xem mắt của con mà gây với con suốt.”
Ánh mắt bà nội lóe lên vẻ tham lam, đánh giá tôi từ đầu đến chân:
“Năm nay mày hai mươi hai rồi nhỉ?”
Tôi gật đầu.
Bà nhìn tôi một lúc, mới nói:
“Cũng đến tuổi tìm đối tượng rồi đó.”
Chỉ đến khi xe lăn bánh rời khỏi, tôi mới thả lỏng môi, nụ cười dần biến mất.
Bà nội à, lần này… mong bà đừng làm tôi thất vọng.
7
Vừa dứt lời, cả gian phòng lặng như tờ.
Ba tôi hoảng hốt nhìn sang tôi:
“Con đang nói linh tinh gì đấy?”
Đến nước này rồi mà vẫn còn muốn chối sao?
Tôi không trả lời, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho tài xế, bảo anh ta đưa người vào.
Chẳng mấy chốc, tài xế dẫn theo Lâm Cẩm và một đứa bé trai bước vào từ ngoài cửa.
Thấy đông người như vậy, Lâm Cẩm ngớ ra tại chỗ.
Còn thằng bé thì chẳng ngại ngùng gì, chạy vọt qua ôm lấy ba tôi:
“Ba ơi, chú này nói dẫn tụi con đến gặp bà nội, ai là bà nội vậy ạ?”
“Đây là…” Bà nội ngây ra như tượng, chưa kịp tỉnh lại khỏi niềm vui bất ngờ vì cháu trai “trên trời rơi xuống”.
Tôi chỉ vào thằng bé, mỉm cười:
“Bà nội, đây mới chính là cháu ruột duy nhất của bà đấy.”
Sắc mặt ba tôi đông cứng lại, nhỏ giọng hỏi Lâm Cẩm chuyện này là sao.
Lâm Cẩm liếc nhìn tôi, nói rằng cô ta cũng bị lừa đến.
Nhưng giờ đứa bé đã đứng lù lù trước mặt, ba tôi có chối cũng vô ích.
Ông chỉ còn cách nắm tay thằng bé, đứng bên cạnh Lâm Cẩm, thừa nhận chuyện có con riêng.
Trong ánh mắt sững sờ của mọi người, Lâm Cẩm kéo con trai lại quỳ xuống trước mặt mẹ tôi, nước mắt ngắn dài:
“Chị ơi, xin chị cho mẹ con em một chỗ dung thân. Em và anh Hữu Đức thật lòng yêu nhau, chị chấp nhận tụi em đi, sau này Thừa Tổ sẽ hiếu thuận với chị.”