SAU KHI TRÙNG SINH, TÔI GIỤC BA MẸ SINH THÊM ĐỨA NỮA - CT

Chương 6



Vẻ yếu đuối này khiến ba tôi xót xa hết mực, vội cúi xuống đỡ cô ta dậy.

Chú Hai lại còn thêm dầu vào lửa:

“Anh à, con trai lớn thế rồi, sao không sớm đưa về cho mẹ nhìn mặt chứ.”

Mọi người háo hức xem kịch hay, chỉ có mẹ là tức đến mức không thốt nên lời.

Mẹ vốn bị cao huyết áp, lại vừa trải qua bao nhiêu khổ sở vì bà nội, sức khỏe đã yếu sẵn.

Giờ bị kích động mạnh, bà ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bà nội hoảng sợ chuyện xảy ra lớn, vội vã tìm người đưa mẹ vào viện.

Tôi không đi theo, vì còn nhiều chuyện cần phải xử lý.

Lâm Cẩm nằm trong lòng ba tôi, lau nước mắt, hai người như cặp tình nhân bị đời vùi dập.

Tôi chỉ vào cô ta, rồi chỉ sang Lý Thừa Tổ, nói với ông già vẫn đang há hốc mồm:

“Ông thấy rồi đó, tôi còn có một em trai cùng cha khác mẹ.”

“Giờ ông cưới tôi, tuổi tác cũng không cho phép sinh thêm con, sau này giúp tôi nuôi hai đứa em trai là điều tất yếu. Nhưng mà nghĩ lại, chưa chắc ông còn sống được tới lúc tụi nó lớn nữa.”

Bà nội và chú Hai lập tức lao lên muốn bịt miệng tôi, nhưng bị vệ sĩ đứng sau tôi cản lại dễ dàng.

Mặt ông già kia đen như đáy nồi, mặc kệ bà mai cố gắng giải thích, ông vẫn một mực đòi lại sáu mươi ngàn tiền sính lễ đã đưa trước đó.

Cuối cùng còn vứt lại một câu:

“Không trả tiền thì tôi báo công an tố cáo lừa đảo!”

Một lão già bỏ tiền mua vợ mà còn dám dọa báo công an, suýt nữa tôi bật cười thành tiếng.

Nhưng bà nội và chú Hai đầu óc hạn chế, nghe vậy liền hoảng loạn.

Bà nội liếc sang chú Hai cầu cứu, nhưng hắn ta lập tức rụt cổ như rùa.

Vì để mua nhà cho chú, bà đã vét sạch tiền tiết kiệm cuối đời của mình, lấy đâu ra mà trả?

Tôi hỏi ngược lại:

“Bà nội, sao bà không trả lại tiền cho người ta?”

“Lừa tiền là bị đi tù đấy.”

“Hay là bà đã đưa hết tiền cho chú Hai rồi?”

Ba tôi lúc này mới bừng tỉnh, trừng mắt:

“Mẹ, chẳng phải lúc trước mình thỏa thuận, tiền sính lễ mẹ ba, con bảy sao? Mẹ lại đưa hết cho Hữu Tài rồi à?”

Bà nội lắp bắp giải thích:

“Thằng Tài nó cần tiền gấp để đặt cọc mua nhà, làm anh thì nên giúp em chứ?”

Chú Hai cười nịnh:

“Anh à, em chỉ lấy để đặt cọc thôi. Anh giúp em lần này đi, sau này em trả lại.”

Ba tôi hừ lạnh:

“Các người muốn bán con gái tôi mà còn bắt tôi bỏ tiền bù vào? Không đời nào!”

Dĩ nhiên, ông ta không phải vì thương con, chỉ là kiếm cớ để khỏi bỏ tiền.

Lâm Cẩm vội chen lời:

“Thừa Tổ sắp vào trường tiểu học tư rồi, học phí cao lắm, đâu còn dư tiền mà lo chuyện này.”

Mấy người cãi qua cãi lại, không ai chịu đưa tiền.

Ông già tức giận đập bàn:

“Tôi mặc kệ nhà bà ai trả, hôm nay không trả tiền, tôi báo công an!”

Không khí căng như dây đàn, ai cũng đứng yên không chịu nhượng bộ.

“Thật ra tôi có cách.”

Tôi lên tiếng, lập tức thu hút ánh nhìn của cả phòng.

Tôi chỉ vào bà nội, quay sang ông già:

“Ông không phải mở nhà hàng sao? Bà nội tôi tuy sáu mươi hai tuổi nhưng sức khỏe rất tốt. Để bà đến làm công vài năm, coi như trả nợ.”

“Cái gì!” Bà nội hét toáng lên, “Con nhãi chết tiệt, mày dám đối xử với tao như vậy à!”

Tôi khoanh tay, bình thản:

“Cách này là tốt nhất rồi. Có ai phản đối không?”

Bà nội hoảng hốt nhìn sang ba và chú Hai, phát hiện cả hai đều im lặng, ngầm đồng ý.

Ông già dù không vừa ý, nhưng dưới sự khuyên giải của bà mai, cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp thuận.

Mấy câu qua lại là chuyện định xong.

“Không đi! Tôi không đi đâu!” Bà nội ngồi bệt dưới đất, gào khóc như quỷ.

Chú Hai lạnh lùng:

“Mẹ à, chuyện này là do mẹ gây ra. Mẹ làm hai năm rồi về, đến lúc đó con nuôi mẹ.”

Trong lời nói đầy rẫy đe dọa.

Bà lại quay sang nhìn ba, nhưng ông đang ôm Lâm Cẩm, chẳng buồn liếc bà lấy một cái.

Bà nội trông như bị rút hết sức lực, không thể tin được hai đứa con trai mà bà yêu thương nhất lại bán đứng bà dễ dàng như vậy.

Bà thất thần ngồi sụp xuống ghế, miệng lẩm bẩm:

“Báo ứng, báo ứng…”

Cuối cùng, dưới sự giục giã của ông già, bà đành cam chịu xách hành lý rời đi.

Trước khi đi, bà quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy thù hận:

“Con đ/ĩ, mày không có kết cục tốt đâu!”

Tôi vẫy tay chào bà, tươi cười rạng rỡ:

“Tạm biệt bà nội nhé.”

Câu nguyền rủa đó, rất nhanh thôi… sẽ ứng vào chính bà.

8

Tiễn bà nội đi rồi, ba dẫn theo mẹ con Lâm Cẩm và tôi đến bệnh viện thị trấn.

Mẹ vì bị kích động quá mức nên vẫn đang hôn mê. Đứa bé may mắn giữ được, bác sĩ đề nghị nên chuyển viện sớm lên thành phố.

Nhìn chi phí dưỡng thai ba ngàn một ngày, mặt ba tôi tối sầm lại.

Lâm Cẩm còn đứng bên cạnh nói móc:

“Tiêu nhiều tiền vậy, liệu có giữ được không?”

Nhưng vì tình nghĩa vợ chồng bao năm, ba tôi cuối cùng vẫn quyết định chuyển viện.

Chẳng ngờ trên đường chuyển viện, mẹ lại đột ngột xuất huyết nặng.

Sau khi cấp cứu, đứa trẻ không giữ được, mẹ cũng mất luôn khả năng sinh sản.

Bác sĩ sau đó cũng bóng gió nói, dù có giữ được thì đứa bé cũng có khả năng bị vấn đề. Bảo toàn được mạng sống đã là kết quả tốt nhất rồi.

Mẹ tỉnh lại, cú sốc khiến bà như già đi cả chục tuổi, tóc bạc hơn nửa đầu.

Ba tôi chỉ đến bệnh viện thăm một lần, mang theo một bản thỏa thuận ly hôn.

Họ hàng đến thăm đều khuyên mẹ tôi nên nhân lúc ông ta còn chút áy náy, cố đòi được nhiều tiền rồi ly hôn cho xong.

Mẹ tôi nước mắt lưng tròng chất vấn ba, khóc lóc làm loạn, nhưng ông ta đã quyết tâm rũ bỏ.

Dưới sự khuyên nhủ của họ hàng, mẹ cuối cùng cũng chấp nhận sự thật và buông tay.

Hai người chia tài sản, thuận lợi ly hôn.

Căn nhà cũ để lại cho mẹ, ba dọn sang sống chung với Lâm Cẩm.

Còn tôi? Đương nhiên chẳng được hưởng bất cứ tài sản nào từ cả hai.

Giống hệt như kiếp trước, mẹ lại trút hết lỗi lên đầu tôi.

Bà nhìn tôi đầy oán hận, mắng:

“Tất cả tại mày, không nói sớm cho tao biết, nếu không đã không thành ra thế này.”

Đến giờ bà vẫn còn ngây thơ nghĩ mình có thể xé xác tiểu tam, giữ được chồng.

Tôi bật cười, hỏi ngược lại:

“Mẹ, hồi mẹ với bà nội định bán con cho ông già, cũng đâu thèm nói trước với con?”

Bà chẳng thấy mình sai, còn mạnh miệng phản bác:

“Đó là vì lo cho mày! Mày chẳng có học vấn, cũng chẳng có nhan sắc.”

“Người ta có điều kiện, mày gả qua đó là hưởng phúc. Vậy mà lại lãng phí một cơ hội tốt như thế.”

“Nếu mày ngoan ngoãn đồng ý, ba mày cũng chẳng ly hôn với tao!”

Tôi khẽ cười, chẳng bất ngờ gì — nói lý với bà đúng là phí công.

Với bài học từ kiếp trước, tôi chẳng buồn ở lại nhà này thêm nửa giây.

Tôi bình tĩnh thu dọn đồ đạc, trước khi rời đi, quay đầu hỏi mẹ:

“Mẹ biết vì sao em trai không giữ được không?”

Mẹ sững lại:

“Ý con là gì?”

Tôi mỉm cười:

“Bác sĩ chính là họ hàng của Lâm Cẩm.”

Dứt lời, tôi khép cửa rời đi, không ngoảnh lại.

Thứ đáng sợ nhất trên đời này, đôi khi là trí tưởng tượng của con người.

9

Sau khi ba mẹ ly hôn hơn một tháng, tôi nhận được cuộc gọi từ Lâm Cẩm.

Nửa tháng sau, họ sẽ tổ chức đám cưới ở quê nhà, cô ta mời tôi đến dự.

Trong giọng nói tràn đầy đắc ý và khiêu khích, còn gửi cho tôi một thiệp mời điện tử bằng tài khoản WeChat của ba tôi.

Tôi cười đồng ý, rồi lập tức chuyển tiếp cho mẹ.

Mới chưa đầy hai tháng, mất con rồi mất chồng.

Tôi đoán chắc mẹ sẽ không nuốt trôi nỗi nhục này.

Trước ngày cưới vài hôm, tôi cố tình ghé thị trấn thăm bà nội.

Bà trông tiều tụy thấy rõ, đầu tóc rối bù, đang rửa bát trong bếp sau.

Thấy tôi, bà lập tức cúi gằm, tránh né theo phản xạ — rõ ràng là đã bị cuộc đời dạy cho một bài học nhớ đời.

Tôi thong thả thưởng thức bộ dạng khốn đốn của bà, rồi nói:

“Bà biết chưa, ba sắp tái hôn.”

“Cái gì?” Bà nội suýt làm vỡ cái bát, “Hữu Đức ly hôn rồi sao?”

Tôi gật đầu:

“Bà không biết chứ gì, ba với chú Hai còn định cho thuê căn nhà cũ nữa. Bà về là chuẩn bị đưa vào viện dưỡng lão rồi.”

Bà nội nghe vậy liền nổi cơn thịnh nộ:

“Hai thằng súc s/i/n/h đó, chúng muốn ép tôi c/h/ế/t à?!”

Tức quá hóa hồ đồ, chửi luôn cả con mình.

Một lát sau, bà mới trấn tĩnh lại, trừng mắt nhìn tôi:

“Con nhỏ chết tiệt, mày cố tình đến đây nói mấy chuyện này, chẳng phải để chọc quê tao sao?”

Tôi tỏ vẻ vô tội:

“Bà à, chuyện lần trước con cũng là để bảo vệ mình thôi.”

“Hôm nay con đến đây nói chuyện này là muốn bà về làm chủ.”

“Đến lúc đó bà ép ba con trả nợ trước mặt mọi người, rồi đòi chia cho con chút tài sản, ổng chắc chắn sẽ đồng ý.”

Con trai có tiền cưới vợ mà không có tiền trả nợ cho mẹ — chuyện này mà đồn ra, người ta sẽ chỉ trích không tiếc lời.

Bà nội nửa tin nửa ngờ:

“Mày nói thật không đó?”

“Con lừa bà làm gì?” Để thể hiện thành ý, tôi móc ra hai ngàn tiền mặt đã chuẩn bị sẵn.

“Bà nội, cầm lấy đi, xin nghỉ mấy bữa là được rồi.”

“Con cũng là người nhà họ Lý, giúp bà chẳng khác gì giúp mình.”

Bà nội vội vàng giật lấy tiền từ tay tôi.

Trước sức mạnh của tiền mặt, bà tạm thời tin lời tôi.

Rất nhanh, ngày ba tổ chức đám cưới cũng đến.

Lâm Cẩm làm tiểu tam nhiều năm, vẫn luôn ôm uất ức trong lòng, lần này lên chính thất thì vô cùng phô trương, từ nghi lễ đến tiệc cưới đều rất xa hoa.

Họ hàng làng xóm ngoài mặt chúc mừng, nhưng sau lưng thì xì xầm không ngớt:

“Lý Hữu Đức mới ly hôn có một tháng mà đã cưới vợ mới rồi hả?”

“Nghe nói con riêng cũng bốn, năm tuổi rồi.”

Có người còn khui ra chuyện cũ:

“Tôi nghe bảo hai anh em nhà họ Lý còn bỏ mặc cả mẹ ruột luôn.”

“Hôm trước tôi đi chợ, thấy bà cụ nhà họ đang rửa bát ở quán ăn.”

“Thật á? Sao lại có chuyện vậy?”

Trong lúc dưới khán đài đang bàn tán sôi nổi, thì nghi lễ cưới cũng lên đến cao trào.

Lâm Cẩm rưng rưng nước mắt, kể lại chuyện tình cảm giữa cô ta và ba tôi.

Ngay lúc đó, bà nội bất ngờ từ góc sân khấu xông lên.

Khi mọi người kịp nhận ra, bà đã đứng sừng sững giữa sân khấu.

Sắc mặt của ba và Lâm Cẩm lập tức thay đổi, vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

MC định lên kéo bà xuống, nhưng bà giành được micro trước.

Người dẫn chương trình sao đấu lại bà, chưa đầy vài giây đã bị đẩy xuống.

Bà nội cầm mic kể lể đủ điều, nói mình nuôi con cực khổ ra sao, tiện thể tố ba tôi ly hôn mà không cho tôi đồng nào.

Lâm Cẩm tức đến mức mặt trắng bệch, suýt ngất.

Khán giả dưới sân nghe xong cũng xôn xao, thay tôi bất bình.

Ba tôi vội kéo bà vào một góc thương lượng, mặt mày đen như than, cuối cùng cũng chấp nhận yêu cầu của bà.

Bà nội giống như gà trống thắng trận, ngẩng cao đầu bước xuống sân khấu.

Bà thản nhiên ngồi vào bàn chính, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh.

Chú Hai và thím Hai lập tức bưng trà rót nước, bày ra bộ mặt gia đình hòa thuận.

Nghi lễ cưới lại tiếp tục như chưa có gì xảy ra.

Chỉ có tôi là để ý thấy — ở một góc khuất, có một bóng người quen thuộc đang lặng lẽ đứng đó…

10

Sau nghi lễ cưới, tiệc rượu nhanh chóng bắt đầu.

Lần này, hiếm lắm mới thấy cả “gia đình” cùng ngồi đông đủ một bàn.

Lý Thừa Tổ vừa ăn vừa chảy dầu khắp miệng, nhồm nhoàm gặm thịt, miệng vẫn còn la oai oái:

“Con muốn ăn thịt! Con muốn ăn nữa!”

Bà nội dù lòng còn hận ba tôi, nhưng nhìn thấy cháu trai, vẫn không kìm được mà gắp thịt cho nó.

Không lâu sau, nhà hàng mang lên một món đặc sản của tiệc cưới quê — canh gà nấu nấm.

Tôi vội vàng cầm muôi, múc cho bà nội một bát đầy:

“Bà ơi, món này ngon lắm, bà uống khi còn nóng nhé.”

Bà đón lấy, húp một ngụm, rồi lại múc thêm một bát đầy cho Lý Thừa Tổ.

Canh thơm ngọt, ngon vô cùng. Hai bà cháu một bát rồi lại một bát, chẳng mấy chốc, cả nồi canh đã sạch trơn trong bụng họ.

Lý Thừa Tổ vẫn chưa đã, còn đòi uống thêm.

Lâm Cẩm thương con, lại sai người ra bếp mang thêm một nồi nữa.

Chú Hai, thím Hai tưởng là món ngon hiếm có, cũng giành nhau múc cho cả nhà mỗi người một bát to.

Một nồi canh gà nhanh chóng bị chia sạch.

Rồi người đầu tiên có triệu chứng là Lý Thừa Tổ — nó ôm bụng khóc thét, lăn lộn trên đất.

Những người ngồi cùng bàn cũng nhanh chóng bắt đầu nói nhảm, rên rỉ, bò lăn trên sàn.

Cảnh tượng hỗn loạn đến mức không thể tin nổi.

Tôi nhìn cảnh đó, trong đầu hiện lên ký ức kiếp trước.

Ngày đó, mẹ cũng bưng một bát canh gà nấm độc như thế, dịu dàng đưa cho tôi:

“Như Nam, đây là món mẹ đặc biệt nấu cho con đấy.”
“Dạo này con vất vả rồi, uống đi cho lại sức nhé.”

Tôi ngỡ rằng mẹ đã bước ra khỏi nỗi đau ly hôn, nên đầy lòng biết ơn mà đón lấy bát canh.

Ai ngờ, vừa uống xong, cả người tôi như bị xé nát từng mảnh.

Tôi phát điên chạy ra khỏi nhà, được hàng xóm phát hiện đưa đi bệnh viện, mới giữ được mạng.

Giờ phút này, nhìn họ chịu cùng nỗi đau đó, lòng tôi dâng lên một cảm giác khoái trá lạnh lẽo.

Cuối cùng, Lý Thừa Tổ và bà nội vì uống quá nhiều canh nấm độc, cứu không kịp — đều c/h/ế/t.

Ba và Lâm Cẩm bị tổn thương thần kinh vĩnh viễn, trở nên ngơ ngẩn lú lẫn, trí nhớ như trẻ con.

Còn chú Hai và thím Hai vì uống ít hơn, chỉ bị di chứng gan thận nặng nề.

Sự cố ngộ độc trong đám cưới, khiến hai c/h/ế/t năm bị thương, lập tức làm dậy sóng mạng xã hội.

Cảnh sát nhanh chóng vào cuộc điều tra.

Tôi là người duy nhất ngồi cùng bàn mà không uống một giọt canh, trở thành người “sống sót duy nhất”.

Vì vậy, tôi cũng là đối tượng bị nghi ngờ trọng điểm.

Tôi kiên nhẫn phối hợp điều tra. Sau nhiều lần lấy lời khai, họ xác định tôi không có động cơ gây án.

Lần cuối cùng rời khỏi sở cảnh sát, một viên cảnh sát tốt bụng còn vỗ vai tôi:

“Người hiền thì ông trời phù hộ thôi.”

Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng nói cho họ biết —

rằng hôm đó, tôi đã lặng lẽ đi theo ra bếp, tận mắt thấy mẹ bỏ nấm độc vào nồi canh.

Sau đợt điều tra mới, cảnh sát nhanh chóng xác định thủ phạm chính là bà.

Theo lời khai, mẹ nói vì phẫn uất chuyện ba ngoại tình tái hôn, nên đã âm thầm xin vào đội nấu tiệc, định “cho ba và người thân một bài học”.

Bà chỉ nghĩ bỏ một ít nấm độc sẽ khiến họ đau bụng nhẹ thôi…
nào ngờ, lại tạo nên bi kịch chết người.

11

Bản án của mẹ rất nhanh được tuyên.
Tội ác nghiêm trọng, lĩnh án tử hình hoãn thi hành.

Tôi, với tư cách người thân duy nhất, được phép gặp bà một lần.

Tôi kể lại cho mẹ nghe tin tức trong nhà, từng chuyện một:

“Chú Hai không chịu chi thêm tiền, bà nội và Lý Thừa Tổ được chôn bằng khoản ít nhất.”

“Ba con, con đã đưa vào viện dưỡng lão. Mẹ yên tâm, ông ấy sẽ sống nốt phần đời còn lại ở đó.”

“Còn Lâm Cẩm, cô ta chưa kịp đăng ký kết hôn với ba, đã bị gia đình bắt về.
Nghe nói, mấy hôm trước cô ta bị gả cho một ông già tàn tật.”

Nghe xong, mẹ vẫn lạnh như đá, không biểu cảm.

Một lúc sau, bà mới khẽ lẩm bẩm:

“Là lỗi của tao… tao không nên tin mày.”

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn bà một hồi, rồi mỉm cười nói:

“Mẹ, mẹ phải sống tốt nhé. Khi nào ra ngoài, con còn phải phụng dưỡng mẹ nữa mà.”

Mẹ ngẩng đầu nhìn tôi, gương mặt đau đớn, bật tiếng gào thét:

“Đều tại mày! Mày lừa tao! Tất cả là mày lừa tao!”

Nhân viên canh gác lập tức lao tới khống chế bà.

Tôi không nhìn thêm, đứng dậy, quay người rời khỏi đó.

Vì không có anh chị em, tôi thừa kế phần lớn tài sản của cả ba mẹ —
và cả phần của bà nội.

Tôi cắt đứt mọi liên hệ với họ hàng, chuyển đến một thành phố xa lạ.

Tôi tìm được việc tốt, mua nhà, mua xe.

Và từ đó —
sống một cuộc đời thật sự vui vẻ.

[Hoàn]


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm Cổ Truyện. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!